Trầm Ngọc âm thầm đảo mắt quanh mấy người đó một lượt, cuối cùng hỏi: “Các ngươi là?”
Dĩ nhiên mấy người đứng ở cửa đều từ Ma giới kéo đến, hơn nữa cũng không phải ma binh thông thường mà còn là Ma Tướng tiếng tăm lừng lẫy ở Ma
giới. Hôm qua nghe Thanh Minh kể về chuyện Ma tôn thành thân, mọi người
đều bị kinh hãi đến mức phải triệu tập mở ngay cuộc họp khẩn cấp. Kết
quả sau đó, bọn hắn quyết định phải tới thăm dò một chuyến, phải xem thử rốt cuộc là loại nam nhân nào mà có thể đi lấy bà Ma tôn muôn đời lưu
manh đó làm vợ.
Rồi sau đó, bọn hắn lại nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi dáng vẻ nho nhã yếu ớt không có điểm gì nổi bật là Trầm Ngọc.
Trừ người đã từng trải qua một lần là Thanh Minh, trong mắt những người còn lại đều có chút thất vọng.
Thấy mọi người không ai lên tiếng, Trầm Ngọc im lặng một lát, mơ hồ hỏi một câu: “Mọi người đến tìm A Tinh sao?”
“Không!” Nghe như vậy, Thanh Minh vội vã cất tiếng, nhân tiện đẩy đẩy mấy người kia: “Lên tiếng đi chứ!”
Bốn người còn lại liền xếp thành một hàng, nghiêm túc tự giới thiệu bản thân với Trầm Ngọc.
Tuy là cả đám bọn hắn đều muốn biết phu quân của Ma tôn trông ra sao,
nhưng Ma giới rộng lớn như vậy không thể không có người quản lý. Vì thế
lần này đến đây chỉ có năm tên ma tướng, mỗi tên chỉ tùy tiện hóa thân
đại thành diện mạo mới, nhất thời cũng không nghĩ đến phải tạo một danh
xưng giả, đành phải phóng lao mà theo lao, bịa chuyện nói:
“Ta là A Tứ.” Tên nam tử đô con nhất trong số họ cười với Trầm Ngọc, vỗ cái bốp lên vai hắn.
Khí lực đối phương rất mạnh, Trầm Ngọc bị vỗ liền đổ nghiêng sang bên.
Ở bên kia, một thiếu niên thấp bé mang gương mặt trẻ con cũng cười bước đến: “Ta là A Ngũ.”
Trầm Ngọc khẽ gật đầu nhìn hắn, còn chưa lên tiếng nói gì thì một giọng nói ôn hòa khác từ bên cạnh truyền đến: “A Lục.”
Người vừa nói là một nam tử dáng người cao gầy, Trầm Ngọc quay lại nhìn, vừa lúc Thanh Minh cũng đang đứng cạnh hắn, chỉ tay vào mặt mình: “Ta
là Minh Thanh, ngươi đã gặp hôm qua rồi, có thể gọi ta là A Cửu.” Dứt
lời, hắn lại chỉ vào nam tử trẻ sau cùng chưa từng lên tiếng lần nào,
giới thiệu thay: “Đây là lão Nhị.”
“.”
Sau khi năm người tự giới thiệu xong thân phận, toàn bộ đều rơi vào trầm mặc, chỉ có năm cặp mắt tò mò tiếp tục đánh giá Trầm Ngọc.
“Ta tên là Đường Lam.” Trầm Ngọc ở Thần giới vốn đã quen bị đám hạ thần
nhìn chằm chằm, vì vậy đối với tình huống hiện tại cũng không cảm thấy
khó chịu, dáng vẻ vẫn điềm đạm nho nhã, bình tĩnh nói:” Các người nếu
muốn tìm A Tinh, nàng mới vừa ra ngoài, có thể sẽ về hơi muộn. Nếu không ngại có thể vào trong ngồi một lát.”
Hắn nói xong thì lách người ngụ ý bảo mọi người bước vào trong, nhưng
Thanh Minh liền lắc đầu, còn nghiêm túc chỉ ngay Trầm Ngọc: “Bọn ta tới
đây để tìm ngươi.”
Nghe thấy vậy, lúc này trong mắt Trầm Ngọc mới có chút cảm xúc, hắn không hiểu hỏi: “Tìm ta?”
“Không sai.” Năm người trước cửa đồng loạt gật đầu.
Thậm chí dù trong lòng ngờ vực, Trầm Ngọc vẫn để bọn họ vào nhà. Đến khi cả thảy năm người bước vào trong, cuối cùng mới kể ra nguyên nhân phía
sau cho Trầm Ngọc biết.
Trên thực tế, ngoài việc muốn tận mắt phu quân của Ma tôn trông như thế
nào, năm người bọn họ càng muốn biết rõ đối phương rốt cuộc có năng lực
gì, hay nói đúng hơn, nam nhân đó rốt cuộc có thật xứng đáng để Ma tôn
phó thác cả cuộc đời mình cho hắn.
Suy cho cùng, chuyện của Thu Linh đã từng xảy ra tương tự ở Ma giới, bọn họ ngoại trừ kinh ngạc có thừa, cảm giác không yên lòng còn hơn cả lúc
trước. (Thu Linh chính là người bạn quá
cố mà LY nhắc đến ở chương 3,4, bạn nào quên có thể lục xem lại nha.
Thân phận thật sự của chị này về sau sẽ đc tiết lộ.)
Sau khi bước vào viện, mọi người đều bày ra tư thế phòng vệ.
“Ngươi là phu quân của lão đại sao?” Nam tử gầy yếu nhất trong năm người nói, “Hai người thành thân bao lâu rồi?”
Trầm Ngọc gật đầu đáp: “Hai ngày rồi.”
“Hai ngày?” Tên nam nhân cao to cường tráng không nhịn được lớn tiếng,
hừ một cái rồi quay sang Thanh Minh ở bên cạnh, “Bảo ngươi đến sớm một
ngày không chịu, nếu sớm một chút lão đại sẽ không phải thành thân rồi!”
Thanh Minh bất đắc dĩ cười khổ: “Ta tới cũng có ngăn cản được đâu!”
“…”
Mặc dù Trầm Ngọc không rõ mọi người đang suy tính điều gì, nhưng cũng
nghe được bọn họ đều không muốn Hạ Dung Tinh và hắn thành thân. Hắn hơi
ngập ngừng, tiếp đó liền hỏi nam tử cao khỏe lực lưỡng: “A Ngũ huynh, có phải mấy huynh …”
Nam tử cao to kia khẽ hừ một tiếng, nhíu mày cắt ngang lời hắn: “Ta là A Tứ.”
Trầm Ngọc chưa kịp sửa lại, một tiếng nói của gã nam tử khác liền chĩa
vào Trầm Ngọc: “Ngươi có biết tân nương mà ngươi lấy về rốt cuộc là ai
hay không?”
Những ngày qua Trầm Ngọc đã từng hỏi thăm chuyện lúc trước của Lăng Yên, nên khi nghe tới vấn đề này, Trầm Ngọc ngay lập tức trả lời: “Đương
nhiên ta biết.” A Tinh đang làm ăn ở hướng Nam, những người trước mặt
đều là bạn bè của nàng, Trầm Ngọc cho rằng phỏng đoán của mình là đúng.
Mấy nam tử bên này nghe vậy nhất thời kinh hãi, bọn họ vốn cho rằng Lăng Yên sẽ che giấu thân phận Ma tôn của mình, nhưng thấy sắc mặt Trầm Ngọc vẫn bình thường thế này thì vẻ như nàng đã kể hết mọi chuyện cho hắn
rồi thì phải?
Đám ma tướng nhìn nhau một hồi, cuối cùng để tên cao to đã hỏi câu vừa
rồi ra mặt lần nữa, nam tử kia sắc mặt trầm xuống, lại lên tiếng hỏi:
“Vậy ngươi nghĩ ngươi xứng đáng với lão đại của bọn ta à?”
Trầm Ngọc nghe lời này liền không hiểu, hắn lưỡng lự nhìn người nọ trong chốc lát, buột miệng nói: “A Lục huynh ...”
“Ta là A Nhị.” Người nọ lạnh lùng nói.
Trầm Ngọc lập tức sửa lời, xưa nay hắn rất giỏi kềm chế, hiếm khi tức
giận, dù bị khí thế của năm người trước mắt dọa dẫm lại còn bị nhìn
chòng chọc thì hắn cũng không có vẻ khó chịu chút nào, chỉ ôn nhu nói:
“Ta nhận ra được quan hệ của các huynh và A Tinh thực sự rất tốt.”, chốc lát hắn lại tiếp, “Chẳng hay ta phải làm gì để chứng minh được tấm lòng của ta dành cho A Tinh?”
“Đấu với bọn ta một trận là được!” Tên nam tử có gương mặt trẻ con ngước đầu nhìn Trầm Ngọc, sự phấn khích vui vẻ biểu lộ hết trên mặt.
Trầm Ngọc cảm thấy khó hiểu, chẳng hiểu nổi sao người làm ăn lại phải
dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, ngay lập tức hắn hỏi: “A Tứ, huynh
...”
“Ta mới là A Tứ!” Tên nam nhân cao lớn ở bên cạnh không kiên nhẫn nổi
phải kêu lên, chỉ vào thiếu niên trước mặt Trầm Ngọc, “Hắn là A Ngũ!”
Trầm Ngọc: “...”
Nam tử trầm tính khác thấy vậy thì không khỏi bật cười một tiếng, đành
phải giải thích: “Nếu ngươi đã biết thân phận của lão đại thì cũng nên
biết, bọn ta ở nơi đó đều lấy kẻ mạnh làm vua. Lão đại là tự tiện quyết
định thành thân, bọn ta thân là đệ đệ thì không thể hời hợt giống vậy
được.”
“”
“Có điều là nếu ngươi đấu không lại bọn ta, tự nhiên bọn ta sẽ có biện
pháp chia rẽ hai người.” Tuy rằng hắn cười có vẻ dịu dàng, nhưng lời nói ra không hề có chút độ ấm nào.
Trầm Ngọc đã rõ mục đích của bọn họ từ lâu, nhưng vẫn không thể nào
thông suốt được, người làm ăn cũng hay thật, muốn đánh là cứ thế mà
đánh. Nhìn thấy ánh mắt sáng rực kích động muốn thử sức của bọn họ, hắn
liền biết trận tỷ thí này là không thể tránh khỏi. Hắn đường đường là
Thần tôn, tất nhiên không lý nào lại nhún nhường lùi bước, đôi mắt hắn
cụp xuống, rốt cuộc cũng nói: “Vậy được, A …” Hắn đang nói thì ngừng
lại, ánh mắt do dự nhìn chằm chằm vào đối phương.
Người kia liền hiểu được: “Ta là A Lục.”
Mấy người ma tướng dường như ai cũng đều nóng tính, thậm chí người trông có vẻ trầm ổn như A Lục cũng không ngoại lệ. Còn không đợi Trầm Ngọc
đáp lại, hắn liền quay sang tên cao lớn đứng cạnh mình: “A Tứ, ra đấu
với hắn đi!”
Vẻ như A Tứ đã trong tư thế sẵn sàng, nghe được câu nói này, hắn liền
nhếch mép, từ trong đám người bước ra: “Ta chỉ đợi có câu này thôi đấy!” Dứt lời, ngay tức khắc hắn tháo hai thanh thiết kiếm vác trên lưng từ
nãy đến giờ xuống, một thanh được hắn cầm trên tay, thanh còn lại thì
ném cho Trầm Ngọc. Trầm Ngọc thoáng cử động, bắt lấy thanh trường kiếm
kia.
Thân người A Tứ cao lớn, cây trường kiếm dài ba thước bị hắn chơi đùa
trong tay, mỗi một chiêu thức đều nhạy bén như thường, động tác điêu
luyện. Trầm Ngọc thì ngược lại, chưa có cách thức đối phó, thanh kiếm
nắm trong tay vung loạn không theo một đường lối nào, dáng vẻ trông có
chút chật vật.
Thấy cảnh tượng này, A Tứ cười gằn một tiếng.
Vì để chào đón vị phu quân của Ma tôn mà suốt đêm qua ở Ma giới, hắn đặc biệt từ trong Kiếm Các chọn ra hai thanh kiếm này, thoạt nhìn không có
vẻ gì là báu vật quý hiếm, nhưng chúng là vật được Cửu Thiên Huyền Thạch đúc kết thành, sức nặng của chúng phải hơn những loại kiếm khác. Người
phàm bình thường nâng được thanh kiếm này trên tay có thể coi như thân
thủ của hắn không tệ, nhưng nếu sử dụng thứ này để giao chiến với người
khác, e rằng kém nhau rất xa.
Nếu sớm biết phu quân của Ma tôn là một kẻ tầm thường như vậy, bọn người A Tứ cũng không cần dùng ma lực của chính mình để đánh nhau làm gì, có
điều nếu như vậy thì chỉ cần vung kiếm hạ một chiêu, sợ là tên phàm nhân này sẽ ứng phó không nổi rồi.
Song bọn họ cũng không hề biết, ngay lúc này trong đầu Trầm Ngọc cũng nghĩ đến vô số chuyện.
Hắn thân là Thần tôn chí tôn, mang trên mình thần lực tối cao bậc nhất,
thông thường lúc giao đấu chỉ cần phóng thích thần lực của chính mình là đã áp đảo được kẻ địch, nói cách khác chỉ cần hắn hóa thân nguyên hình, dùng lửa phượng hoàng thiêu rụi đối phương là kết liễu được rồi, thực
chất không cần phải dùng đến đao kiếm gậy gộc và xem nó như một loại vũ
khí làm gì. Vì thế nếu thật không dùng thần lực, không hóa chân thân mà
cứ như vậy giao chiến với kẻ khác, có thể nói hắn hoàn toàn không có
phần thắng.
Nhưng theo như hắn thấy, đám người trước mắt đều là bạn bè người phàm
của A Tinh, nếu hắn thật sự dùng thần lực với bọn họ thì phải giải thích thế nào với nàng? Hơn nữa nếu hắn không cẩn thận làm mấy người đó bị
thương thì tướng công này phải đối mặt thế nào với nương tử của hắn?
Trong lòng Trầm Ngọc còn do dự nên vẫn chưa quyết định rõ ràng. Nhưng
phía đối diện A Tứ thì đã rút ra thanh trường kiếm, cười khằng khặc nói
với Trầm Ngọc: “Ngươi chuẩn bị tinh thần là vừa!”
Nhìn thấy A Tứ chuẩn bị động thủ, những người còn lại đều đồng loạt làm
khán giả ngồi xuống bên cạnh, tên thiếu niên thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất A
Ngũ, cười híp cả mắt, phấn khích lớn tiếng: “A Tứ cố lên! Để hắn lĩnh
giáo được sự lợi hại của huynh đệ chúng ta!”
“Hừ!” A Tứ liếc tên thiếu niên kia một cái, cũng không quay lại nữa,
trong chớp mắt hai tay cầm chặt trường kiếm, dưới chân dường như bộc
phát ra luồng gió, thân hình cao lớn chỉ một khắc chợt lóe đã thấy bóng
người màu đen, luồng gió dồn ép toàn bộ khí lực vào thanh kiếm trên tay, không lưu tình đánh thẳng về phía Trầm Ngọc.
Đối phương nói đánh là đánh thật, thực chất trong lúc cấp bách, Trầm
Ngọc không suy nghĩ được gì, chỉ đành nhấc trường kiếm bằng hai tay ứng
chiến với đối thủ. Song động tác của A Tứ thật sự quá nhanh, dù cho Trầm Ngọc có thể thấy rõ động tác đối phương nhưng cầm thanh trường kiếm
nặng như vậy cũng không cách nào trả đòn thật linh hoạt được, chỉ có thể tức tốc nghiêng người, khó lắm mới tránh được một kiếm của đối phương.
Thanh trường kiếm mang theo tiếng gió bỗng nhiên tắt hẳn, mũi kiếm chỉ
còn cách gò má Trầm Ngọc nửa tấc thì đứng lại, A Tứ hơi sửng sốt nhếch
mày, khóe miệng lập tức xuất hiện nụ cười: “Vận khí không tồi, vậy mà
cũng tránh được, nhưng đòn kiếm thì bay đâu rồi nhỉ?” Vừa dứt lời, cổ
tay khẽ xoay chuyển, trường kiếm bắn ra một vầng sáng rực đẹp như đóa
hoa sen, nhằm vào chỗ hiểm trên người Trầm Ngọc mà phóng xuống.
Chiêu thức tung ra vô cùng ác độc, khoảng cách lại rất gần, nếu không
dùng thần lực e là hắn sẽ không có biện pháp thoát khỏi. Ánh mắt Trầm
Ngọc trầm xuống, luồng khí trên đầu ngón tay phát ra một tia bén nhọn.
Nhưng cũng ngay lúc này, một giọng nói lạnh lẽo khác từ bên cạnh bỗng
nhiên truyền đến: “Bọn chết tiệt các ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
Lời vừa mới dứt, quầng sáng rét lạnh của A Tứ đã phóng tới, máu tiên liền bắn ra tung tóe.