Trầm Ngọc thì ngược lại, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của A Tinh bao giờ nên những lời nói của nàng khiến hắn ngẩn người lập tức, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn túm tay Lăng Yên không buông, hạ giọng nói: “Nếu nàng thật sự muốn xuống đó, ta sẽ đi cùng nàng.”
Dường như sợ sẽ chọc nàng giận nên giọng của Trầm Ngọc có phần dè dặt hơn. Lăng Yên nghe những lời này của hắn thì trong lòng liền mềm nhũn, lập tức hối hận vì ngữ khí vừa rồi của mình, hạ giọng lắc đầu: “Thiếp chỉ xuống đó tìm tiểu hồ ly, sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng về trước chờ thiếp được không?” Nàng không muốn có người theo mình, chỉ tổ tăng thêm gánh nặng thôi.
Nhưng Trầm Ngọc và Bộ Duyên Khê vẫn giữ thái độ kiên quyết, thế nào cũng không chịu rời đi.
Lăng Yên còn định tiếp tục khuyên nhủ họ thì bất thình lình một màn sương trắng từ phía bên kia ùa đến, từ trong màn sương dần xuất hiện một gã nam tử lục bào, gã bước ra nhìn chằm chằm Lăng Yên và Trầm Ngọc bằng thái độ phòng bị.
Gã là người của Yêu giới, kẻ đã từng cản trở Lăng Yên và Trầm Ngọc trong trận pháp lúc nãy.
Người nọ đồng thời nhìn Lăng Yên và Trầm Ngọc, vừa khéo hai người cũng dần phát hiện được một chuyện. Bọn họ đều vô tình để lộ sức mạnh với kẻ trước mặt và đều không muốn gã tiết lộ chuyện này ra ngoài, vì thế gần như cùng một lúc, hai người đồng thời liếc mắt nhìn đối phương.
Lăng Yên bất đắc dĩ đành nói: “Đi chung thì đi chung! Chúng ta đi mau!” Thừa dịp người nọ còn chưa lên tiếng, Lăng Yên liền một phát túm lấy tay Trầm Ngọc rồi cùng nhau nhảy xuống dưới giếng. Còn người bị cho là thừa thãi Bộ Duyên Khê, nhìn thấy nam tử yêu giới mặt mũi bầm dập rất đáng sợ kia thì trong lòng run rẩy, tất nhiên không có sự lựa chọn nào khác ngoài vội nhảy xuống giếng theo hai người họ.
Cũng may thoạt nhìn miệng giếng có vẻ tối om nhưng đáy giếng lại không sâu lắm, sau khi ba người cùng nhau nhảy xuống thì rất nhanh đã đỡ nhau đứng vững.
Trong bóng đêm, không người nào nhìn rõ bất cứ thứ gì thì sao có thể đuổi theo một tiểu hồ ly. Ngặt nỗi Lăng Yên và Trầm Ngọc đang phải giấu giếm thân phận nên không thể thi triển bản lĩnh cao cường của mình, nhưng may có Bộ Duyên Khê kịp thời ý thức được trên người có thứ đồ hữu dụng để rọi sáng, liền vội vã mò mẫm một hồi mới lôi được một tấm bùa chú từ trong túi hắn ra.
Trong miệng Bộ Duyên Khê lẩm nhẩm niệm chú, ngay tức khắc tấm phù trong tay liền phát ra vầng sáng óng ánh bao phủ toàn bộ mọi thứ chung quanh.
Dưới giếng chỉ có một lối đi khá hẹp, càng đi chỉ càng thấy bóng đêm đen kịt ở đằng trước, chẳng rõ rốt cuộc ở vùng tối trước mặt liệu có thứ gì đó hay không. Chưa kể mỗi lần bước qua một đoạn đường, tại vách tường hai bên hông đều được ai đó vẽ đầy những văn tự vô cùng cổ quái, chất đầy tường kéo dài suốt lối đi ở đầu bên kia.
Những chữ viết này tương đồng với chữ viết trên tấm phù chú treo ở Từ Đường lúc trước, đều là văn tự của Yêu giới, Lăng Yên liếc mắt một cái liền nhận ra ngay. Nàng hơi nheo mắt, nhìn chằm chặp vào bóng tối phía bên kia.
Đột nhiên từ hướng đó bỗng phát ra động tĩnh cực kỳ rõ, dưới vầng sáng rọi từ tấm phù, một cặp mắt xanh biếc từ trong bóng tối dần xuất hiện.
“Oái!” Bộ Duyên Khê bị dọa suýt chút nữa thì làm rơi tấm phù, chờ cho thứ đó bước ra từ bóng đêm, hắn mới thở phào một hơi, thấp giọng than thở: “Tiểu hồ ly?”
Tiểu hồ ly hiện ra từ trong bóng tối nhưng dường như không có ý muốn tiến về phía họ, chỉ sải một chi lùi về sau, nghiêng đầu hướng về đường mòn thông ra phía bên kia, liếc mắt: “Theo ta!”
Thanh âm này có thể nghe được rất rõ, không thể sai được, đúng là giọng được phát ra từ trong miệng của tiểu hồ ly.