một người chủ động đứng phía trước nàng như bây giờ, tựa như đang nâng niu thứ trân bảo dễ vỡ nào đó, che chở nàng sủng ái nàng. Loại cảm giác này đúng là lần đầu tiên nàng trải nghiệm.
Mà loại cảm giác này, xem ra cũng không tệ.
Lăng Yên nhếch khóe miệng, trở tay lại nắm lấy tay Trầm Ngọc, ba người cùng theo sau tiểu hồ ly tiến sâu vào trong địa đạo.
Ước chừng họ đi khoảng một nén nhang sau đó, từ quang cảnh không thay đổi gì cho đến khi có một đám lửa sáng màu lam chớp hiện trong bóng tối đen ngòm phía trước.
“Đó là?” Bộ Duyên Khê thều thào hỏi, chăm chú nhìn tiểu hồ ly ở phía trước.
“Hồn lửa.” Tiểu hồ ly nhẹ nhàng đáp một câu, không quay đầu lại, chỉ bước nhanh hơn về phía đó. Bộ Duyên Khê mang vẻ mặt mù tịt nhìn hai vợ chồng Lăng Yên và Trầm Ngọc, ba người nhanh chóng bước theo.
Qua được một lát, bọn họ đã tiến vào trong một thạch thất vô cùng cổ quái.
Nói là căn nhà được làm bằng đá, nơi đây càng giống một tòa địa cung hoa lệ hơn. Sau khi tiến vào lối đi hẹp kia thì hết thảy trước mắt đều trống trơn, toàn gian phòng là một nơi cực kỳ rộng lớn, bốn phía trên tường đều khắc ấn văn tự của Yêu giới, mà thứ đặt ở trung tâm của gian phòng chính là một cỗ quan tài được làm bằng băng.