“Hoàn toàn thật lòng!” Trầm Ngọc không do dự đáp lại, thanh âm trong suốt lại vô cùng ôn nhu.
Lăng Yên mở to mắt, tảng đá vốn treo lơ lửng trong lòng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng buông xuống.
Những ngày nàng trú mình trong rừng trúc, bầu bạn với tiếng côn trùng chim hót ríu rít. Ngẩn ngơ hết một ngày rồi lại một đêm, từ bình minh lên cao đến khi hoàng hôn chợt tắt, nàng một mình suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ chuyện từ trước cho đến nay vậy mà vẫn không tháo gỡ được nút thắt trong lòng. Ấy thế mà chỉ cần một câu của Đường Lam, mọi thứ đều đã được giải quyết.
Nếu xưa kia đã thật lòng cùng nhau kết thành phu thê, thì lúc này đây nàngkhông có tư cách nói lời do dự.
“Ta không phải giận chàng.” Lăng Yên lắc đầu nói, “Ta chỉ là có vài chuyện cần suy nghĩ kỹ càng một chút.”
Trầm Ngọc còn muốn hỏi nhưng Lăng Yên đã đoán được hắn muốn nói gì, vì thế liền nói tiếp: “Nhưng bây giờ ta đã thông suốt rồi, cực kỳ thông suốt.”
Thấy Lăng Yên không có vẻ gì là muốn kể rõ sự tình cho hắn biết, hắn cũngkhông hỏi gì thêm mà chỉ gật đầu nói: “Vậy … chúng ta về nhà thôi!”
Lăng Yên đồng ý nhưng rồi lại nói: “Nán lại đã, lúc này chắc có lẽ Nhan Thư Minh cũng đã nói xong những gì cần phải nói rồi, chúng ta đến xem một látđi!”
Tất nhiên Trầm Ngọc liền gật đầu, vốn dĩ vừa rồi còn một trước một sau tiến ra khỏi rừng trúc thì nay lại cùng dắt tay nhau bước trở về. Suốt dọc đường hai người vẫn giữ thái độ trầm mặc, đâu đó trong rừng cũng chỉ nghe được tiếng gió vi vu thổi lướt qua. Trầm Ngọc lén đưa mắt nhìn Lăng Yên bên cạnh, gương mặt thoáng giãn ra tạo thành một đường cong trên khóe môi, thấp thoáng lộ ra lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Dường như Lăng Yên cảm nhận được điều này, liền bất chợt quay đầu nhìn: “Chàng đang cười sao?”