“thật sao? Chàng đã thấy qua bộ dạng của yêu quái rồi?” Lăng Yên bất giác hơi buồn cười, nàng thân là chủ nhân của toàn bộ Ma giới thế mà lại bị Đường Lam bảo không giống chút nào, điều này khiến nàng có chút khôngbiết trả lời thế nào nữa.
Trầm Ngọc chỉ chần chờ trong chớp mắt, cuối cùng vẫn chọn cách lấp liếm: “không có.”
“Thế làm sao chàng biết ta không phải?”
“Ta biết, yêu ma không hề có bộ dạng giống như nàng.” Giọng Trầm Ngọc vô cùng chắc chắn.
Lăng Yên nhịn không được hỏi: “Thế yêu ma trông thế nào?”
Trầm Ngọc lại trầm mặc, vừa nghe đến vấn đề này, trong đầu hắn liền hiệnra một cái tên, là Ma tôn.
Ma tôn Lăng Yên là kẻ thống trị Ma giới, bá chủ của vạn ma, dĩ nhiên nàng ta chính là biểu tượng đại biểu cho loài yêu ma rồi. Vì lẽ đó mà khi đối mặt với sự truy hỏi của Lăng Yên, hắn liền mường tượng lại những lần gặp mặt giữa hai người lôi ra hết, cuối cùng mới nói: “yêu ma chính là loại tính tình hung hãn giết người trong chớp mắt, vừa không có giáo dục vừa nói chuyện khó nghe, lại càng không biết phân biệt sai trái.”
trong lòng hắn.
###
Trò chuyện một hồi, cuối cùng hai người đã trở về trước phần mộ của Thu Linh, nhưng chưa bước đến gần thì đã lập tức phát giác được cái gì đókhông thích hợp.
Sắc trời dần ảm đạm, ánh chiều tà ngả màu biến rừng trúc xanh ngát nơi đây bị bao phủ bởi một lớp vàng dịu nhạt, thoang thoảng trong không khí còn tỏa ra mùi máu tươi. Toàn bộ rừng trúc ngoài âm thanh tiếng lá trúc xào xạt đung đưa, thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác.Mà ở đằng kia là bóng lưng Nhan Thư Minh cô độc đang quỳ trước mộ, lưnghắn hơi khụy xuống, bộ dáng cẩn trọng tựa đầu bên tấm bia mộ, dáng vẻ hệt như một người đang còn say giấc.
Chỉ có điều lúc này sắc mặt hắn lại tái nhợt như tờ giấy trắng, xiêm y bị nhuốm đỏ tựa hồ là đã lâu, máu tươi bắn tung tóe ngay mảnh đất hắn khụy xuống, trên đó còn có lá khô dính một lớp đất cát, trộn lẫn hòa quyện tựa như một đóa hoa diễm lệ rực rỡ đến chói mắt.
Cảnh tượng như vậy, cả Lăng Yên và Trầm Ngọc đều hoàn toàn không nghĩ đến.
Hai người đến trước phần mộ, Trầm Ngọc hơi cúi người nhìn người nọ, Lăng Yên đứng sau lưng hắn, giọng khàn đi: “hắn chết rồi, có phải không?”