Editor: Alice
Dạ Quân Ly thiết lập hình phạt xong, sau đó quyết tiệt nghênh ngang mà rời đi.
Trong Toả Hồn Cốc, ngoài tiếng kêu gào thảm thiết của những ma quỷ tù nô ra, còn có tiếng rên rỉ cố kìm nén của Vân Thiển.
Trái tim y vô cùng khổ sở, lúc mới bắt đầu còn muốn kìm nén, nhưng nước mắt cứ không ngừng lã chã lăn xuống, cuối cùng không thể gắng gượng nổi mà nức nở thành tiếng.
Nhưng gian khổ vẫn không vì y khổ tâm mà sinh ra chút thương hại, sự đau đớn khi bị giam cầm càng được cảm thụ sâu sắc, lại lần nữa mạnh bạo kéo Vân Thiển từ trong hoảng loạn trở về.
Màn trả thù chỉ mới vừa bắt đầu, nhưng Vân Thiển lại có chút không chịu nổi, y càng giãy dụa tìm sự giải thoát, xiềng xích trên người y lại càng siết chặt, thiêu đốt làn da non mịn của y đến huyết nhục mơ hồ.
............
Dạ Quân Ly triệu Kiến Tà tới, lộ ra vẻ mặt không vui: “Các ngươi tìm thấy hắn ở đâu?”
Vân Thiển của hiện tại, Dạ Quân Ly đã không thể nhìn thấu được quỷ kế của y nữa.
Kiến Tà chi tiết bẩm báo: “Hồi Thánh quân, ngay tại vùng phụ cận của ác ngục.”
Câu trả lời này vốn khiến cho Dạ Quân Ly lâm vào trầm tư, nhưng khi hắn nghe tới nửa câu sau thì không khỏi tức giận.
“Lúc ấy đi theo hắn còn có Nguyệt thần Ẩn Khiên Nguyệt, nhưng lại để nàng ta chạy mất!”
Vừa nghe đến cái tên “Ẩn Khiên Nguyệt”, ánh mắt Dạ Quân Ly híp lại đầy nguy hiểm.
Nguyệt thần Ẩn Khiên Nguyệt vốn được định hôn ước từ nhỏ với Vân Thiển, nhưng sau này Vân Thiển nhất mực không chịu nên cuối cùng cũng thôi.
Thì ra, bọn họ vẫn ở bên nhau! Dạ Quân Ly tự mình suy đoán.
Kiến Tà vô ý liếc nhìn vẻ mặt của Dạ Quân Ly, gã liền có thể đoán được người trong Toả Hồn Cốc kia sẽ chẳng được sống thoải mái.
..............
Vân Thiển chịu đựng sự tra tấn của khổ hình, ước chừng trải qua bảy ngày bảy đêm, tận cho đến khi Dạ Quân Ly xuất hiện lần thứ hai mới tạm thời kết thúc.
Vân Thiển được giải thoát khỏi xiềng xích, y tựa vào góc tường lạnh như băng mà ra sức hô hấp.
“Nghĩ thông suốt rồi sao? Có muốn giao Hoả Viêm Châu ra đây không?”
Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển từ trên cao xuống, những vết thương hư thối trên người y đã sớm lành lại, không mảy may chút tổn thương nào, hệt như chưa từng có trận hành hình tra khảo nào diễn ra ở đây cả.
“Ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Vân Thiển điều chỉnh hô hấp, con ngươi đen như mực, khoé miệng nhếch lên, hoà cùng với nỗi căng thẳng chợt loé trên gương mặt y.
Tuy làn da đã khôi phục nguyên dạng, nhưng đau đớn trên người vẫn chưa hề tiêu tán, y có lúc thất thần, nhưng lại cố nén không chịu thoả hiệp trước mặt Dạ Quân Ly, không hề có ý định nhận thua.
Dạ Quân Ly nghiêng người nhìn y, khoé miệng hắn hơi cong lên, toát ra sự lạnh lẽo khó tả.
“Vân Thiển, ta nói cho ngươi biết, sự nhẫn nại của ta có giới hạn, nếu ngươi không giao nó ra đây, thì đừng trách ta không niệm tình cũ.”
Vân Thiển vẫn không chịu yếu thế, trong mắt y chưa từng xuất hiện sự sợ hãi, ánh lửa rực sáng trong Toả Hồn Cốc ánh lên trong đôi mắt cố chấp của y, đối diện với Dạ Quân Ly: “Ta không cần ngươi niệm tình cũ! Ngươi cho rằng chỉ bằng chút hình phạt là có thể hù doạ ta? Khiến ngươi thất vọng rồi...”
“Không ngờ hiện tại ngươi lại có bản lĩnh như vậy.” Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển thêm vài phần hứng thú, ánh mắt hắn lạnh buốt thấu xương, ngón tay chậm rãi vuốt ve sườn mặt y, thong thả cảm thụ thân thể ấm áp của y.
Giây tiếp theo, hắn bất ngờ nâng tay vung ra roi Cốt Linh, trực tiếp quất thẳng vào ngực Vân Thiển.
Miệng vết thương bị roi Cốt Linh quất trúng không ngừng chảy máu, lưu lại vết roi vĩnh viễn không bao giờ tan. Truyện Truyện Teen
Một roi này quất xuống, cơ hồ sắp đánh tan nửa cái mạng của Vân Thiển, linh lực của y vốn yếu ớt, xương cốt cũng không tốt, nếu như không phải còn có Hoả Viêm Châu trong cơ thể chống đỡ, chỉ sợ tính mạng của y khó bảo toàn.
Y đau đến run rẩy, đầu óc bắt đầu mê man, muốn há miệng thở dốc nhưng lại không có sức, mỗi lần hít thở ngực đều đau đớn khó nhịn.
Y gắt gao bám sát vào vách tường, hi vọng tìm được chút độ ấm để giảm bớt đau đớn trên thân thể.