Ma Tôn Hối Bất Đương Sơ

Chương 2: Chương 2: Xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào




Editor: Alice

Trong phút chốc, xiềng xích quấn quanh thân Vân Thiển thêm siết chặt, y muốn giãy ra, ngược lại khiến chúng càng siết mạnh, gần như không thể hô hấp.

Nhưng vẻ mặt y vẫn không hề mảy may muốn cầu xin tha thứ, tựa hồ không hề kinh sợ trước hình phạt này, chỉ là sắc mặt y có chút trắng bệch, vì quá chật vật mà khoé miệng cong lên vô lực.

Y cười, nụ cười như một loại châm chọc.

Dạ Quân Ly đứng đó, ngay cả con ngươi cũng không hề chuyển động, nét mặt hắn lạnh lùng nhìn Vân Thiển, đây là người trước đây hắn từng sủng ái mà đặt ở đầu quả tim, hiện tại một chút tình cảm cũng không còn.

Bởi vì, một chút trừng phạt nhỏ nhặt đó không bằng một phần vạn những gì hắn đã phải chịu.

“Nếu ngươi giao Hoả Viêm Châu ra đây, ta sẽ suy xét cho ngươi được chết thoải mái một chút.”

Dạ Quân Ly đứng khuất sau tấm chắn, tuy gần trong gang tấc, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác lời nói của hắn như cách cả sơn hải.

Vân Thiển không muốn chết, y không thể chết được, ít nhất là lúc này, lợi thế duy nhất của y là Hoả Viêm Châu, y nhất định phải sống sót.

“Đừng uổng phí sức lực.”

Vừa dứt lời, xiềng xích trên người y bắt đầu thiêu đốt, hoả quang phát ra loá mắt, làn da Vân Thiển chậm rãi bị lửa ăn mòn, bắt đầu hư nát, nhưng chớp mắt lại khôi phục bình thường, cứ thế tiếp tục vòng lặp, bị ăn mòn rồi lành lại, thống khổ chỉ có tăng mà không giảm.

Nhưng bất luận là cực hình gì, cũng đều không so được với nỗi bi thương trong lòng Vân Thiển, y đờ đẫn nhìn theo đôi tay đang chỉ thị mệnh lệnh kia, đập vào mắt vẫn là sự hung ác nguội lạnh.

Quyết tiệt, không một tia thương xót.

Đau thương tràn ngập trong đôi mắt Vân Thiển, y không nhìn cặp mắt xa lạ kia nữa, câu trả lời vẫn không thay đổi: “Ta sẽ không... đưa cho ngươi...”

Bởi vì đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, câu trả lời của y rõ ràng rất suy yếu, nhưng nội tâm vẫn vô cùng kiên định.

“Sao trước đây ta chưa từng phát hiện ngươi mạnh mẽ như thế nhỉ, được thôi, ta có thời gian, có thể chậm rãi chơi đùa cùng ngươi!”

Dạ Quân Ly búng nhẹ ngón tay, trước mắt liền xuất hiện một kết giới màu lam, gắt gao khoá chặt Vân Thiển ở bên trong, hô hấp của y càng gian nan dồn dập.

Cả người y rất đau, cổ họng như bị ngọn lửa nóng rực thiêu cháy, thậm chí khi nói cũng vô cùng đau đớn, không thể mở miệng phát ra bất kì âm thanh gì.

Kết giới màu lam nhanh chóng biến thành đỏ rực, hai tai Vân Thiển kêu ong ong, màng nhĩ bị chấn động gần như thủng nát.

Y không thở được, trong tai liên tục kêu ù ù, khớp hàm cắn chặt, nhưng không hề có một chút nhượng bộ nào, chấp nhận cam chịu sự tra tấn không thuộc về bản thân y.

“Ngươi sẽ không thực hiện được.”

Dạ Quân Ly nhìn khẩu hình của y đoán được ý tứ này, hắn lại phất tay, thu hồi kết giới, Vân Thiển mới gấp gáp hít thở từng ngụm lớn.

“Ta nhớ rõ lúc trước ngươi rất sợ đau? Cảm thấy mùi vị này thế nào?”

Dạ Quân Ly thản nhiên nhìn Vân Thiển, chờ mong lời cầu xin tha thứ của y.

Nhưng Vân Thiển vẫn không có động tĩnh, ánh mắt y cứng cỏi xa cách mà nhìn Dạ Quân Ly, nhếch miệng cười: “Đột nhiên phát hiện, đau thì có gì phải sợ? Chết mới đáng sợ! Nhưng... ta biết, ngươi sẽ không giết ta!”

Hiện tại, Dạ Quân Ly đã mất đi Hoả Viêm Châu, sau vạn năm, hắn sẽ lại rơi vào ác ngục, trải qua đày đoạ một lần nữa, sau đó sẽ tiến nhập phàm trần, trở thành phàm nhân, trải qua luân hồi thống khổ.

Nhưng nếu hắn hạ sát thủ với Vân Thiển, cưỡng chế đoạt lấy Hoả Viêm Châu, Dạ Quân Ly sẽ lập tức hồn phi phách tán, không được luân hồi, Hoả Viêm Châu phải do Vân Thiển tự nguyện giao ra.

Rõ ràng, Dạ Quân Ly chắc chắn sẽ không lựa chọn cách sau.

Vân Thiển tỏ vẻ đắc ý, y chịu đau đớn mà bật cười hả hê, dường như đang cố ý ra sức chọc giận Dạ Quân Ly.

Hắn vậy mà thực hiện được.

Năm ngón tay Dạ Quân Ly dùng sức kéo mạnh vạt áo của Vân Thiển, đầu ngón tay hắn lạnh thấu xương, nương theo ánh trăng, có thể thấy đôi mắt kia đang toả ra mùi máu tanh.

“Được, ta muốn nhìn xem, ngươi có thể kiên trì đến khi nào?”

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng dội xuống như đang tuyên cáo một kết cục vô cùng thê thảm cho Vân Thiển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.