Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 357: Chương 357: Chiến




Bốp bốp bốp…

~ Khá khen cho Lãnh đại tỉ, nếu năm xưa nàng gia nhập vào Ba Kền Dong Binh chúng ta, với trí thông minh của nàng đã có thể đứng ngang hàng với bất kỳ ai trong đoàn.

Trung niên vỗ tay khen ngợi, năm xưa Hàn Mặc Tử trong đội của họ, hắn trong lúc đi làm nhiệm vụ riêng gặp được Lãnh cô nương, sau đó Hàn Mặc Tử đưa nàng về Ba Kền Dong Binh, muốn Ba Kền Dong Binh thu thập nàng, nhưng lúc đó còn có một kẻ khác cũng là một trong ba thủ lĩnh của Ba Kền Dong Binh, hắn nhìn trúng nhan sắc của Lãnh đại tỉ, thế là một màn ép hôn diễn ra, tên kia trong lúc say xỉn bị Lãnh đại tỉ dùng kéo đâm chết, Hàn Mặc Tử thấy bản thân hắn là kẻ dẫn đến mọi việc, lập tức đem Lãnh đaị tỉ rời khỏi Ba Kền Dong Binh, trong thời gian ngắn chiêu mộ được rất nhiều cao thủ, nếu Ba Kền Dong Binh có đuổi cùng giết tận Thác Lạc Mễ dong binh thì cũng là hai bên đồng quy vu tận, chuyện đó khi đó gây kinh động bốn phương tám hướng, một thiên địa đều bị hai dong binh gây kinh động, cũng vì Lãnh đại tỉ có khả năng giết chết kẻ mà nhiều người ghét cho nên trong thời gian ngắn nàng cũng tập hợp được một số cao thủ, những cao thủ đều lấy Ba Kền Dong Binh làm kẻ địch không đội trời chung.

Chuyện là thế, cho nên từng thành viên kỳ cựu hay kẻ nào mạnh nhất đoàn, hai người Lãnh tỉ và Hàn Mặc Tử biết trong lòng bàn tay.

~ Ta chỉ tiếc chưa giết được hết các ngươi.

Lãnh tỉ có chút không kiềm chế được cảm xúc, nàng liếc nhẹ Hàn Mặc Tử một cái yêu kiều, tại tên khốn này xuýt nữa làm nàng mất zin, tấm thân này còn trong trắng đó nha…. Làm Hàn Mặc Tử ho khan sặc mấy cái.

~ Không nói nhiều với các ngươi, đã bao năm nay chiến đấu trong âm thầm, hôm nay nhân trận pháp phong ấn này, chúng ta liền phân định cao thấp, một tồn một hủy.

Trung niên rút đại đao sau lưng ra, lưỡi đao phập phùng một lớp óng ả tuyền sinh, ba mươi chín tên đằng sau kẻ nào cũng bắt đầu rút vũ kỹ của bản thân ra, mỗi người tu một loại vũ kỹ khác nhau tôn lên cảnh tượng hùng vĩ.

Tranh đấu bao năm rồi cũng đến ngày hồi kết, nhân lúc trong trận pháp phong ấn này, cùng thanh trừ hết ân oán bao năm, dù sao thì không bên nào có thể bỏ đi được, mà chỉ có một bên lấy được bảo vật, thiên thời địa lợi cũng ép họ chỉ được một bên tồn tại.

~ Cái… Đkm…

Không ai biết ai thảm hơn, nhưng Thiên Long biết hắn thảm nhất, các ngươi tranh đấu bao năm sao không lựa dịp khác đi, dù sao cũng là ân oán nhiều năm. Nhịn thêm chút nữa thì chết người à, sớm không đánh muội không giết, lại đúng lúc ta lần đầu gia nhập vào nhóm, bây giờ ta có thẻ đổi chiến tuyến, có ai chấp nhận không a…

~ Giết…

Aaaaa

Một lệnh ban xuống, phía Ba Kền Dong Binh kẻ đao người kiếm rống lớn lao lên, đâu chỉ có thế, đột nhiên mấy con yêu thú của kẻ nào hóa to lên, xuất hiện một cái mười năm đầu yêu thú, tăng sĩ số phía Ba Kền Dong Binh lên năm mươi năm tên, làm Thiên Long tái hết cả mặt.

~ Tới…

Grào…..

Phía Thác Lạc Mễ dong binh cũng không hề mất phong độ, trong đoàn toàn kẻ ẩn giấu nội tình, cũng xuất hiện mười đầu yêu thú oai như ai, tăng sĩ số lên bốn mươi năm mạng, thua Ba Kền Dong Binh có mười mạng thôi.

Hoa lạp lạp… Hoa lạp lạp…

Keng… Keng… Keng…

Aaaa….

Chiến đấu nổ ra, kẻ thực lực thấp nhất cũng là Hóa Thần Ngũ cấp, kẻ cao nhất thì chưa biết, hiện tại mới là giao tranh đầu tiên, chưa ai bạo nổ hết nội tình…

~ Ta chuồn…

Thiên Long không muốn chết chung, lập tức bỏ chạy một hướng, chiến đấu thế này không thể ẩn giấu thực lực được lâu, phải chuồn là thượng sách… Người dưng gặp nhau sống chết tùy số, Thiên Long không muốn can dự.

Ầm… Ầm…

~ A… Heo Mi…

~ Đkm các ngươi… Xem Đi… Xem đi, ta mới có Hóa Thần Bát Cấp thôi, không tới nỗi ba tên Động Hư nhất cấp các ngươi để ý đâu a…

Thiên Long nghiến răng rống lớn, ta chạy thì các ngươi đánh kẻ khác đi, bên kia còn đầy mà, ta chạy các ngươi liền truy đuổi ta, đã thế mỗi kẻ có thể dí chết trăm tên Bát Cấp Hóa Thần, thế mà tận ba đầu Động Hư đuổi giết, mù thật rồi.

Không phải không có nguyên do, bọn họ ghét nhất là kẻ bỏ chạy, hơn thế nữa ba kẻ truy rượt Thiên Long là ba huynh đệ tam sinh, chiến đấu kiểu gì ba bọn họ cũng cùng nhau chiến đấu, cho dù đập muỗi cũng phải đập cùng nhau, Thiên Long đây đúng là xui thật.

Phành…

~ Ồ… Không ngờ thực lực Hàn Mặc Tử ngươi lại thăng tiến nhanh thế

Giao nhau một chưởng đầu tiên, Hàn Mặc Tử và Trung niên hôi y bật ra hai bên, hôi y trung niên kinh ngạc khi thấy thự lực Hàn Mặc Tử năm xưa kém cỏi nay đã muốn ngang cơ với hắn.

~ Vật đổi sao dời, cũng phải có cơ duyên đến với ta, năm xưa ngươi ức hiếp ta, Đao Phách ngươi phải chết.

Biệt danh của hôi y là Đao Phách, một đao tung thiên trẻ đôi thiên địa, đó là dưới những văn minh nho nhỏ khác thôi, ở Thần giới này đất đá cứng rắn áp lực khủng khiếp, một đao tung ra cũng chỉ để lại một cái rãnh khá dài mà thôi.

~ Ngươi là Động Hư Trung Cảnh Thiên Trung cấp Cao Giai, ta thua ngươi hai giai, nhưng bù lại ta có thân thể yêu thú.

Ầm Ầm…

Nạt lớn Hàn Mặc Tử vận quyền lao lên, Đao Phách thực lực Động Hư Bát Cấp Trung giai, hắn thua bai giai tức Bát Cấp Sơ giai, cách biệt một giai như một thiên địa, nhưng bù lại, thân thể yêu thú của Hàn Mặc Tử cường hãn khó nhằn, hơn hai giai nhưng vẫn có thể đấu tay đôi.

Phành…

Hàn Mặc Tử nắm quyền lại, hai tay hắn xuất hiện hai hư ảnh bảo giáp, đao của Đao Phách bổ xuống hắn không hề ngần ngại đưa cánh tay lên đỡ, một tiếng vang vọng nổ ra, dư lực đập xuống làm lưỡi đao ngập vào tới xương tay Hàn Mặc Tử, mọi người chỉ biết tê tê hít khí lạnh, chơi thân thể tuyền như Hàn Mặc Tử đấu với Đao Phách không ai dám nghĩ đến, nếu không phải yêu thú da dày thịt béo xương rắn chắc, thì có mà bay luôn cả cánh tay rồi.

Phành…

Tay phải Hàn Mặc Tử đấm vào lưỡi đao hất văng thanh đao ra, hiển nhiên cũng để lại trên những đốt ngón tay hắn một đường máu dài, bất quá cũng không đáng kể, cửu linh lực trong cơ thể vận chuyển dần dần khép lại vết thương của Hàn Mặc Tử.

Ầm… Ầm…

Hàn Mặc Tử lao lên như thiêu thân, hắn ra hai cước vào đan điền Đao Phách đá tên đó bay đi tới tận nơi đâu, Hàn Mặc Tử không thể rời khỏi Đao Phách, hắn xuất thêm hai quyền đấm văng hai tên đang lao về hắn, Hàn Mặc Tử kao theo hướng Đao Phách quyết chiến.

A…

Sụt…

Hai tên bị Hàn Mặc Tử đấm bay một tên được đồng đội kịp đỡ lấy, tên còn lại không may mắn như thế, liền bị một con báo răng cưa xé rách thân thể, chiến đấu cấp bậc này không phải hỗn loạn lơ là như chiến đấu binh lính giữa hai nước, đều cấp bậc đại năng sai một li là đi luôn mạng.

A…

Lãnh đại tỉ một kiếm đâm xuyên mi tâm một tên dùng hệ quang minh, liền bị một tên hệ Thổ quấn lấy, rất khó chịu rất tốn thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.