Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 358: Chương 358: Giả Heo Bị Hành




Ầm ẦM ầm…

Một con hung thần thân cao chín trượng được tên Thổ hệ ma pháp tạo thành, một hình nhân của đấu sĩ man tộc vác đại đao ầm ầm lao tới Lãnh cô nương, đao to bổ xuống như muốn trẻ đôi bầu trời.

~ Tên Thổ Ma Pháp Sư này sao lại có thể mạnh đến vậy được…

Lãnh đại tỉ có chút dè chừng, hung thần được tạo thành từ thổ lực tuy to nhưng không hề chậm một tý nào, nó còn hơn cả nàng phần nào đó về khoản nhanh nhẹn, chớp mắt một cái nhẹ thôi thì xác định mười cái mạng cũng không đủ để nó giết.

~ Lục Vân Kiếm…

Giữ một khoảng cách tương đối an toàn, Lãnh cô nương không hề chậm trễ lập tức sử dụng kiếm chiêu, sau lưng nàng xuất hiên sáu thanh kiếm ảnh lần lượt phóng đi, mỗi kiếm ảnh như được tiếp thêm sức mạnh mỗi khi đi được một đoạn xa, nó là ảnh nhưng thực chất là thật, là thật nhưng lại chính là ảo, kiếm ảnh đâm đến Thổ Nhân không hề gặp một vật cản. Lần lượt đâm vào sáu huyệt Bách Hội, Hợp Cốc, Đản Trung, Cao Hoan, Quan Nguyên, Dũng Tuyền.

Không phải Thổ Nhân không có điểm chết, nó như một hình nhân được tạo thành, mà hình nhân thì phải được bồi dưỡng qua những huyệt khó tìm thấy, Lãnh cô nương đây là muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Grào……

Ầm Ầm…

Thổ Nhân hét lớn khủng khiếp, nó không đau, không cảm giác, nhưng tên tạo ra nó đau, đau thống khổ tận tâm can, Thổ Nhân triệt để bạo nổ, ba Thổ Nhân khác đang dần hình thành cũng đang sụp đổ, tên Thổ ma pháp bị đả thương nên bị cắt đường truyền Linh Lực ma pháp vào ba Thổ nhân dẫn đến sụp đổ, hắn còn chưa định hình thanh kiếm trong tay Lãnh cô nương đã đâm ngập cán ngay mi tâm hắn.

Tu luyện Ma Pháp khổ vậy đấy, sức cận chiến không có, uy lực ma pháp tạo ra thì kinh thật đấy, có thể vượt cấp giết người dễ đấy, nhưng lại không có sát thương đánh tay, như thế là một chí mạng kinh khủng, nhưng cũng không hẳn, nếu cơ duyên có nhiều gia tài cách xù, có thể mua nhiều loại bảo vật hộ thân.

Thế nhưng đầu não chiến đấu giết địch như kiến là thế, phía dong binh của Hàn Mặc Tử cũng tử thương không ít, mới chiến đấu được một chút đã thiệt hại bốn người, phải biết thành viên trong nhóm đều hùng dũng kiêu phong, một người leo lên được Hóa Thần đã là một trong trăm kẻ có thiên phú, bốn người chết không khác gì một đội binh tinh nhuệ bốn ngàn người của đại Đế.

Tuy số lượng ít nhưng mà chất lượng cao.

Ào… Ào…

Hắc bào lão giả, phu xe của Lãnh cô nương lão ta mới là cự đầu, hắn tu luyện hình như là Hắc Ám khí, hắn hòa tan bản thân thành mười tia khói đen, mười tia khói đen mỗi tia quấn lấy một cao thủ Ba Kền Dong Binh, nhưng là mười kẻ có thực lực tầm trung thôi, nhưng như thế đã quá đủ để Thác Lạc Mễ dong binh hắn thở dốc chống lại vô vàn sát thương.

~ Oa…

Thiên Long bị một đao bổ trúng lưng bay như lưu tinh đập ầm ầm vào một quả thiên sơn, hắn vội vã leo lên ngon thiên sơn như tia chớp, đóng giả thì đóng cho chót, ngon thiên sơn cao hùng vĩ xuyên qua tầng mây thứ nhất, leo lên được cũng phải mất ba lít rãi.

~ Tại sao tên đó lại chạy nhanh còn còn muốn hơn chúng ta gấp đôi?

Cả ba Động Hư nhất cấp thở muốn bể phổi, cái quái gì đang diễn ra vậy? Một tên Hóa Thần Bát cấp, không ngờ thân pháp lại linh hoạt như thế, trình độ chạy trốn cỡ này họ phải cam bái hạ phong, không đùa chứ năm xưa Thiên Long ở bát cấp Hóa Thần chạy trốn cũng không thua tên Động Hư nào, năm tháng bôn ba du lịch phượt thủ khiến Thiên Long đúc kết được cho bản thân không ít kinh nghiệm chạy marathon, vận động viên cùng cấp Thiên Long không thèm liếc mắt.

~ Truy…. Lỡ rồi.

Dù cảm thấy hối hận khi truy nhầm người, nhưng một khi đã tới là tới số nó luôn, càng chạy càng khiến cuộc truy đuổi trở nên kích thích, cả ba nghiến răng đỏ mắt bắt đầu leo núi.

~ Để bổn tôn hầm các ngươi thành bã.

Thiên Long liếc mắt hừ lạnh, rồi rồi… cứ theo ta này, ta tiếp! Lâu ngày bị ăn hiếp nhưng đừng tưởng các ngươi có đà lấn tới, dù sao ta cũng là Động Hư Tứ Cấp trung giai, đùa với các ngươi chút cũng không sao, dù sao đi nữa hiện tại thần thức của lão quái vật phu xe vẫn đang để trên người Thiên Long, Thiên Long hắn muốn đi thật xa để hầm thịt.

Vù vù…

Leo lên trên đỉnh thiên sơn, cao tới mức nhìn xuống bên dưới có thể thấy mấy con kiến li ti đang đánh nhau( hai dong binh đang xếp hình), Thiên Long hít một hơi sâu, hắn quay lại thấy ba tên lực lưỡng tam sinh đang thở như bò khò khè căm hận nhìn hắn, Thiên Long nhún vai hỏi lại.

~ Có mệt không?

~ Tiểu tử ngươi cùng đường rồi!

Phía sau là vực thẳm, nếu dùng khinh vân cưỡi mây hay cưỡi kiếm, thì cũng không thể nào bằng ba tên tam sinh, bởi vì Thiên Long có thể mượn địa hình dưới đất dùng thân pháp linh hoạt nhún vào góc độ vật cản phóng đi, nhưng trên không thì khác, trên không đó là một tốc độ chết, bay trên không trung là tùy thuộc vào thực lực, không thể phóng nhanh vượt ẩu như dưới đại địa được.

~ Ta cũng không muốn chạy nữa.

Thiên Long bất lực chịu thua, ba cái thần thức Lãnh cô nương, lão phu xe và Hàn Mặc Tử đang trên người hắn, chạy không nổi nữa rồi, nhất cử nhất động Thiên Long đều nằm trong tầm ngắm của ba cao thủ, chạy đâu cho khỏi nắng.

~ Chết đi nhãi con…

Một tên lao lên, giết Thiên Long đã quá thời gian cho phép của ba bọn hắn, còn tám chuyện nữa thì không ổn, lui về nhất định sẽ bị khiển trách, phải đánh nhanh thắng nhanh.

Ầm Ầm…

Chiến đấu bắt đầu diễn ra, Thiên Long vẫn không muốn bại lộ thực lực, hắn tỏ ra khổ sở né đạn, từng đường đao mang như thiển điện đâm thẳng hắn mà tới, Thiên Long như một con cá, đạn tới là chạy, đao khí tới là né, không hề muốn phản công.

~ A…

Tên cầm đao lao lên giết Thiên Long chưa kịp bực lên, thì hai tên ở ngoài đã đỏ mắt tham chiến, cả hai tên đô con lao vào, bọn họ truy sau lưng Thiên Long như ba sát thần ném ra vũ kỹ chiêu thức, quyền chưởng lăng lệ bay ra, nhưng Thiên Long lại không hề phản công lại, hắn chỉ chạy và chạy, né và né…

Ầm… ầm…

Oành! Oành!

Ngọn thiên sơn bị bốn tên thân thể dã thú đánh cho đập ầm ầm, ngọn thiên sơn to cỡ nào cứ thế nổ tung lên từng đợt, Thiên Long nhảy lên những viên thạch bàn đang bay trong không khí, chạy giữ thân là an toàn, hắn mặc kệ ba tên tam sinh đằng sau, quét mắt bốn phương, thứ thấy viên đá nào to to, đủ lớn, thì liền bật lên như nhái.

~ A…. Ta giết ngươi.

Gầm…. Gầm…

Một tên không thể chịu nổi nữa, hắn đứng trên một viên thạch bàn đang rơi tự do trong không trung, sau đó hắn nắm quyền vỗ ngực ầm ầm, cả cơ thể hắn đỏ ửng lên theo từng nhịp vỗ, khuôn mặt đỏ lên như dung nham, và cuối cùng hắn gầm lên chấn nát toàn bộ Thạch Bàn thành phấn mịn, Thiên Long bị dư lực đánh bay đi, đập nát một ngọn thiên sơn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.