Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 963: Chương 963: Chương 1001




Vào khoảnh khắc tiếng của nhân viên bán hàng ngừng lại, bỗng nhiên không khí của toàn bộ hiện trường rơi vào lặng yên như tờ. Tất cả mọi người đều giống như đã bị bóp chặt cổ họng, ai ai cũng đều trong dáng vẻ trừng mắt, há mồm, vô cùng kinh ngạc.

Ảo giác.

Chuyện này, con mẹ nó, chắc chắn là ảo giác.

Đã làm xong thủ tục rồi?

Chìa khóa xe của ba mươi chiếc xe?

Cặp vợ chồng này không hề chém gió.

Khi đó, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, giống hệt như vừa nhìn thấy ma vậy. Ai ai cũng điên cuồng xoa xoa đôi mắt của bản thân.

Họ không dám tin vào những gì mà mắt mình nhìn thấy.

“Chìa… Chìa khóa xe. Bọn họ thật sự đã đặt mua ba mươi chiếc Rolls-Royce Phantom!”

“Tôi đang nằm mơ sao? Vừa rồi người nhân viên đó đã nói rõ, người mua những chiếc Rolls-Royce Phantom này là Tông chủ Nam Lộc. Lẽ nào là đang nói người phụ nữ này thật sự là Tông chủ Nam Lộc?”

“Tí tách.”

“Tí tách.”

Từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống từ trên trán của bọn họ.

Nếu như đối phương thật sự là Tông chủ Nam Lộc, mà lúc trước bọn họ lại dám sỉ nhục đối phương như vậy, vậy không phải là chết chắc rồi sao?

Tông chủ Nam Lộc là sự tồn tại có thanh thế cường thịnh nhất ở cả cái Nam Lộc này hiện nay. Người đó là người có thể khiến bốn dòng họ quyền lực và giàu có nhất đều phải dốc sức quỳ lạy, các nhân vật lớn không thể không cúi đầu.

Vậy thì sự tồn tại của một cửa hàng 4S nhỏ nhoi như bọn họ trong mắt đối phương chẳng khác nào sự tồn tại của một con bọ, búng tay cái là có thể giết chết ngay được.

Dám sỉ nhục người ở đẳng cấp này, đúng là tìm đến cái chết mà!

“Không thể nào… Chuyện này là không thể nào.”

Ngay lúc này.

Trên khuôn mặt của Ôn Nhã Như lộ ra vẻ kinh hãi tột độ. Cô ta quả thật không dám tin vào mắt của chính mình.

Nửa năm trước, lúc cô ta rời đi, khi đó Bạch Tố Y vẫn chỉ là một Tổng giám đốc nhỏ bé. Giờ đây, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi trôi qua, vậy mà Bạch Tố Y đã trở thành Tông chủ Nam Lộc?

Sao lại có thể có chuyện này được!

Vẻ mặt cô ta khó coi đến mức giống như có thể nhỏ nước ra vậy.

Dù sao thì vừa mới ban nãy, cô ta còn châm biếm nếu Bạch Tố Y là Tông chủ Nam Lộc thì cô ta sẽ quỳ xuống liếm giày cho Bạch Y Lộc.

Mà hiện giờ, cô ta đã bị vả mặt ngay lập tức rồi.

Lúc này, sau khi chứng kiến một màn này, Thư Quỳnh Lam cũng cảm thấy trong tim mình đang bị một con dao đâm mạnh vào.

Đau... Đau tim.

Trước đó, lúc Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y nói muốn mua một lô xe ở trong cửa hàng của cô ta, cô ta lại khịt mũi khinh thường, chẳng hề để tâm đến.

Cho rằng hai người nghèo thì chẳng qua cũng chỉ là nói xằng nói bậy.

Nhưng hiện giờ đối phương ở ngay quán bên cạnh, mua ba mươi chiếc xe sang với trị giá mỗi chiếc đến hơn triệu độ. Nếu như ban đầu cô ta không dùng mắt cho nhìn người, đuổi hai vợ chồng này ra ngoài, vậy thì hiện giờ, có lẽ hai vợ chồng này đã mua ba mươi chiếc Maybach ở trong cửa hàng Mercedes-Benz 4S của bọn họ rồi. Mà cô ta cũng đã có thể thu được khoảng phần trăm mấy trăm nghìn đô.

Nhưng mà hiện giờ, cô ta chẳng có gì cả.

Phần trăm mấy trăm nghìn đô đó, và cả phần thưởng cuối năm hậu hĩnh đều đã hoàn toàn rời xa cô ta vào khoảnh khắc này rồi.

“Cô… Vậy mà cô lại là Tông chủ Nam Lộc?”

Từ Bạch Đình lập tức giật mình, trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm không lành.

Người nắm trong tay bốn gia tộc quyền lực và giàu có nhất, thống trị Nam Lộc, vậy mà lại là người phụ nữ ở trước mặt này?

Chỉ là, phản ứng của Ôn Nhã Như lại là nụ cười khinh thường: “Tông chủ Nam Lộc cái khỉ mốc ấy! Nửa năm trước, cô ta vẫn chỉ là một Tổng giám đốc nhỏ nhoi. Mới nửa năm trôi qua mà đã thành Tông chủ Nam Lộc. Sao có thể có chuyện như vậy được?”

“Nhất định là người nhân viên đó hiểu nhầm rồi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người cũng bừng tỉnh từ trong kinh ngạc, ánh mắt lập tức lộ ra sự tức giận.

Suýt chút nữa đã bị đôi nam nữ chó chết này lừa rồi.

Đúng thế.

Một Tổng giám đốc nhỏ nhoi, lại chỉ dùng thời gian nửa năm mà có thể trở thành chủ của cả một tỉnh. Chuyện này căn bản chính là chuyện cổ tích.

Về căn bản là không có khả năng có thể xảy ra được.

Nhất định là người nhân viên đó đã hiểu nhầm.

“Dám chơi tao? Tao thấy chúng mày là muốn tìm chỗ chết rồi.”

Từ Bạch Đình lập tức trừng mắt, có phần thẹn quá hóa giận.

Bởi vì vừa rồi, anh ta đã thật sự cho rằng Bạch Tố Y chính là Tông chủ Nam Lộc.

Hiện giờ, anh ta mới ý thức được là bản thân đã bị lừa.

Lúc này, ánh mắt của Ôn Nhã Như liền đặt lên trên người Bạch Tố Y, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt và ác độc: “Bạch Tố Y, cô khoe mẽ trước mặt tôi phải không? Vậy giờ tôi ra lệnh cho cô, lập tức chuyển ba mươi chiếc xe này sang tên của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.