Cái gì?
Nghe thấy lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Thế này có tính là cướp giữa ban ngày không?
Ồ.
Tất cả mọi người đều hoàn toàn sững sờ. chính là họ không ngờ rằng Ôn Nhã Như lại ngang ngược đến bước này.
Lại dám trắng trợn cướp đi.
Bốn mươi lăm triệu đô không phải là con số nhỏ đâu.
Mà lúc Bạch Tố Y cũng đã tức đế cả người phát run. Người phụ nữ này đã không còn là đơn giản vô lý gây chuyện nữa, mà chính xác là phát điên, là mất trí rồi.
Lúc này, Bạch Tố Y tức giận nói: “Cô nằm mơ đi. Xe là do tôi mua, dựa vào cái gì mà tôi phải cho cô?”
“Ha ha.”
Vậy mà lại thấy Ôn Nhã Như cười lạnh hai tiếng, sau đó dùng vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Y: “Chính là dựa vào tôi của hiện tại. Hiện giờ bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể khiến cho cả nhà các người chết sạch.”
Hiện giờ, Ôn Nhã Như đã ngang ngược đến cực điểm.
Bởi vì bạn trai của cô ta là cậu ấm của một dòng họ giàu có và quyền lực ở Bắc Lộc. Cô ta mà muốn xử lý hai người Lâm Thiệu Huy thì cũng chỉ là dễ như trở bàn tay.
Mà lúc này, Từ Bạch Đình, người đã sớm vô cùng tức giận cũng kiêu căng ngang ngược mà gầm lên: “Không đưa? Thứ mà Từ Bạch Đình tôi muốn, trước giờ chưa từng có thứ gì không có được.”
“Quản lý Lam, bảo người của cô dạy dỗ cho cẩn thận đôi nam nữ chó mà này. Có đánh chết cũng không sao cả. Xảy ra chuyện thì để tôi gánh.”
Trọng giọng nói tràn ngập sự hung ác.
Vừa nghe thấy lời này, Thư Quỳnh Lam, người vốn dĩ đang mang theo sự đô kỵ trong lòng, lập tức lộ ra vẻ mặt âm hiểm: “Hai người đắc tội với cậu Bạch Đình thì thôi không nói, lại còn dám mạo nhận Tông chủ Nam Lộc. Đúng là thèm chết mà.”
Ngay lập tức, cô ta liền vẫy vẫy tay, ra lệnh với đám bảo vệ phía sau: “Lên! Không cẩn nể nang, cứ đánh thoải mái.”
Nhưng chính vào lúc này, cô nhân viên bán hàng của cửa hàng Rolls-Royce lại ngăn phía trước hai người Lâm Thiệu Huy, tức giận nói: “Các người muốn làm gì? Nơi này là của hàng 4S của phía Rolls-Royce chúng tôi. Không đến lượt các người giở trò lưu manh!”
Vốn dĩ con gái của cô ấy bị bệnh tim, đang cần bảy trăm bảy mươi nghìn đô để thực hiện ca phẫu thuật ghép tim. Cô ấy đã đi vay mượn tất cả bạn bè, họ hàng thân thích nhưng vẫn không gom được đủ tiền, chỉ có thể để con gái cô ấy chờ đợi cái chết trong tuyệt vọng.
Nhưng may mà có khoản phần trầm mấy trăm nghìn đô mà Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y mang tới cho cô ấy mà cuối cùng cô ấy đã có thể gom đủ tiền viện phí.
Đối với cô ấy mà nói, vợ chồng Lâm Thiệu Huy chính là ân nhân cứu mạng của con gái cô ấy. Cô ấy tuyệt đối sẽ không để hai người Lâm Thiệu Huy chiu chút thương tổn nào.
Chỉ là.
“Bốp!”
Ôn Nhã Như lại đã giáng một bạt tai lên khuôn mặt cô ấy, khiến cho cả người cô lập tức loạng choạng, ngã xuống đất.
Trên khuôn mặt đó lập tức hiện lên dấu bàn tay đỏ ửng.
“Một bán hàng nhỏ bé cũng dám quản nhiều chuyện. Tôi thấy cô là chán sống rồi đó.”
Ôn nhã Như hừ lạnh giọng, trong mặt hiện lên tia khinh bỉ, tiếp tục ra lệnh: “Quản lý Lam, con đĩ này dám lo lắm chuyện, cô lột sạch đồ của cô ta ra cho tôi, rồi đánh cùng với nhau.”
Cái gì?
Nghe thấy câu này, vẻ mặt cô gái bán hàng nó lập tức trở nên trắng bệch. Cô ấy không ngờ Ôn Nhã Như lại mất trí đến như vậy. Đánh cô ấy thì cũng thôi, đằng này thậm chí còn muốn lột sạch đồ của cô ấy, để cô chịu sự sỉ nhục giữa nơi đông người.
Chứng kiến cảnh này, trong mắt Lâm Thiệu Huy cung đã lộ ra tia lạnh lùng âm u, sau đó, nghiêng người lên trước người bán hàng đó: “Cô không sao chứ?”
Chỉ là.
“Đi mau đi. Anh và chị nhà, hai người mau đi đi.”
Người bán hàng đó lại mặc kệ sự an toàn của bản thân, vừa khóc vừa gào lên với hai người Lâm Thiệu Huy.
Lời này của cô ấy lập tức mang tới sự chế giễu của đám người Thư Quỳnh Lam và Ôn Nhã Như.
Đã đắc tội với con trai của nhà họ Từ, dòng họ quyền quý giàu có ở Bắc Lộc thì Lâm Thiệu Huy có thể đi đâu được? Anh định sẵn chết là cái chắc rồi.
Nhưng Lâm Thiệu Huy chẳng quan tâm đến phản ứng của bọn họ, hai mắt lại đưa lên, nhìn chằm chằm vào Ôn Nhã Như: “Cô chắc chắn là muốn cướp xe của tôi?”
“Đúng thế.”
Ôn Nhã Như cười lạnh ra tiếng, dùng dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống để nhìn Lâm Thiệu Huy: “Hiện giờ, đổi tên chủ xe sang tên cho tôi, sau đó vợ chồng hai người, mỗi người dập đầu ba cái với tôi thì chuyện này coi như bỏ qua.”
“Bằng không, hôm nay, các người đều đừng mong sống sót rời khỏi nơi này.”
Vẻ đắc ý trên mặt cô ta giống như đã chắc chắn là hai người Lâm Thiệu Huy sẽ không dám từ chối.
“Được.”
Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Thiệu huy lại đã lên tiếng ý, đồng thời đưa chồng hợp đồng mua xe cho Ôn Nhã Như.
Trên mặt Lâm Thiệu Huy lại lộ ra nụ cười vô cùng lạnh lùng: “Có bản lĩnh thì cô cầm lấy.”