Ồ!
Lập tức tất cả mọi người đều sững sờ, dường như bọn họ lại không ngờ đến Lâm Thiệu Huy lại đồng ý nhanh như vậy.
Lúc này, trên mặt bọn họ đều là bộ dạng khinh bỉ.
Đúng là đồ nhát cáy.
Bị người ta cướp mất bốn mươi lăm triệu đô, vậy mà lại không dám để lộ ra chút bất mãn nào, ngược lại còn chủ động hai tay dâng lên. Đúng là vô dụng, nhát gan đến cực điểm.
Mà từ điểm này thì có thể nhìn ra, cặp vợ chồng trước mặt này tuyệt đối không thể là Tông chủ Nam Lộc. Bằng không sao có thể lại vô dụng như vậy được?
“Cầm lấy đi, thứ vô dụng!”
Ôn Nhã Như giật lấy mấy bản hợp đồng đó, trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.
Chỗ này là bốn mươi lăm triệu đô đấy. Vậy mà lại đã rơi vào trong tay cô ta rồi sao?
Cả đời này sợ là cô ta cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Lúc này, cô ta đưa mắt nhìn chằm chằm vào vợ chồng Lâm Thiệu Huy. Lòng tham của cô ta nổi lên mãnh liệt, tiếp tục dùng dáng vẻ sư tử lên tiếng uy hiếp: “Không đủ! Các người bắt buộc phải lấy thêm ra bốn mươi triệu đô nữa mới có thể rời khỏi đây.”
Lúc này dường như cô ta đã ăn chắc được hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy rồi.
Nếu muốn sống tiếp thì bắt buộc phải dùng tiền để mua mạng sống.
“Cô!”
Lập tức Bạch Tố Y vô cùng tức giận, ngay tức khắc muốn mắng chửi Ôn Nhã Như.
Rõ ràng đối phương đã coi bọn họ thành cái máy rút tiền.
Nhưng còn chưa đợi Bạch Tố Y phát tác, Lâm Thiệu Huy đã dẫn trước đứng ra. Anh dùng ánh mắt chết người, nhìn chằm chằm vào Ôn Nhã Như, nói: “Ôn Nhã Như, cô phải nghĩ cho kỹ đấy. Đồ của tôi, không dễ lấy như thế đâu.”
Cái gì?
Biểu cảm của tất cả mọi người đều lập tức thay đổi, người này lại dám uy hiếp Ôn Nhã Như?
Lời nói điên cuồng kiểu này của Lâm Thiệu Như giống như nếu Ôn Nhã Như lấy đồ của anh thì sẽ gặp phải cảnh nhà tan cửa nát vậy.
Điều này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều cười lạnh không thôi.
Lúc này, những người có mặt ở đây đều dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Lâm Thiệu Huy.
“Ha ha ha…”
Cả người Từ Bạch Đình đều lập tức cười đến rung người, giống như nghe thấy lời nói đùa lớn nhất trong thiên hạ vậy. Cả mặt anh ta đều tràn ngập vẻ khinh thường: “Thứ bỏ đi đáng chết! Mày lại dám uy hiếp người phụ nữ của tao? Miệng lưỡi cũng khá quá đấy. Cầm chín mươi triệu đô của mày thì sao nào? Chỉ cần Từ Bạch Đình tao muốn thì mày bắt buộc phải đưa. Bởi vì trong mắt tao, chúng mày chỉ là thứ ruồi muỗi. Muốn sống tiếp thì phải đưa tiền.”
“Nhưng mà hiện giờ, tao đổi ý rồi. Chín mươi triệu đô không đủ. Tao muốn một trăm năm mươi triệu độ!”
“Uỳnh!”
Toàn bộ hiện trường lập tức sục sôi.
Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lâm Thiệu Phàm, sự khinh bỉ trong ánh mắt lại càng đậm hơn.
Cậu nói xem cậu ra vẻ làm cái gì?
Giờ thì đắc tội với cậu Bạch Đình, lại còn phải mấy không thêm sáu mươi triệu đô nữa. Đúng là não heo mà.
Mà lúc này Ôn Nhã Như cũng gật đầu liên tục, trong mắt lộ rõ vẻ tham lam, thèm chảy nước miếng, nói: “Đúng, đúng, đúng. Bắt buộc phải đưa một trăm năm mươi triệu đô! Sau khi xong chuyện, các người còn phải dập đầu xin lỗi tôi. Bằng không các người chết lại ở nơi này đi.”’
Lúc này, cô ta cũng đã nổi rõ vẻ sự hám tiền của bản thân, không tiếc giá nào cũng phải cướp lấy tất cả tài sản trên người hai người Lâm Thiệu Huy.
Dù sao hai thứ vô dụng này cũng không dám phản kháng lại.
Việc đối phương càng ngày càng chèn ép cũng đã mài mòn hoàn toàn khiến sự kiên nhẫn của Lâm Thiệu Huy.
Lúc này, anh lắc lắc đầu, khóe miệng kéo lên một nụ cười kỳ lạ: “Vậy nếu như tôi nói không thì sao?”
Hả?
Mọi người lại lần nữa sững người. Sau đó, ai ai cũng liên tục lắc đầu không thôi. Ánh mắt mà họ nhìn Lâm Thiệu Huy cũng giống như đang nhìn một người đã chết vậy.
Vô cùng khinh bỉ và coi thường.
Chuyện đã đến nước này, đưa hay là không đưa cũng đã sớm không phải chuyện mà một kẻ bỏ đi như Lâm Thiệu Huy có thể quyết định được nữa.
Không đưa thì chết.
“Đồ ngu này là não bị úng nước rồi sao? Lời của cậu Bạch Đình mà cũng dám không nghe. Thật sự muốn chết rồi sao?”
“Đúng đó. Đúng là ngu không chịu nổi. Cậu ta là không tưởng tượng nổi quyền thế của nhà họ Từ ở Bắc Lộc là đáng sợ đến mức nào.”
Tất cả mọi người đều suy ngẫm nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, giống như anh đã là một người chết vậy.
“Nếu mày đã muốn chết thì tao thành toàn cho mày.”
Trong mắt Từ Bạch Đình lộ rõ vẻ hung ác: “Đánh thẳng cho đến lúc chết cho tao!”
Nhưng, chính vào khoảnh khắc câu nói của anh ta vừa kết thúc.
“Cậu động vào cậu ấy thử xem.”