Văn bản từ chối nhận di sản?
Sau khi nghe xong những lời này, bác cả Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm giống như phải chịu sự đả kích vô cùng lớn, khiến cho giấc mộng của bọn họ bị tan vỡ hoàn toàn.
Lúc này, thím cả Chu Nhật Lệ không nhận ra sắc mặt có gì đó không đúng của chồng và con trai mình, bà ta kích động tiếp tục hỏi:
"Bạch Long Hải, Chí Phàm, có văn bản này rồi thì cho dù ông cụ có thật sự ra đi thì nhà họ Bạch vẫn có phần chúng ta trong đó!"
"Hai người thấy tôi có giỏi không nào?"
Vẻ mặt của thím cả Chu Nhật Lệ đầy kiêu ngạo, tự đắc.
Bà ta chờ đợi những lời khen ngợi, vui sướng từ chồng và con trai.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cả nhà Bạch Tố Y càng trở nên phức tạp và đau khổ hơn.
Bọn họ biết Bạch Long Hải vẫn luôn chèn ép gia đình mình vì sợ gia đình mình tranh đoạt tài sản. Nhưng mà hiện tại Chu Nhật Lệ đã làm được rồi, vậy thì Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm hẳn là những người hạnh phúc nhất.
Chỉ là!
“Bốp!”
Đúng lúc này, một cái tát vang dội vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ khi thấy thím cả Chu Nhật Lệ bị bác cả Bạch Long Hải tát một cái ngã nhào xuống đất.
Yên lặng.
Vào lúc này, cả thế giới dường như trở nên yên lặng.
Văn bản từ chối trong tay thím cả Chu Nhật Lệ rơi xuống đất, bà ta che má, hoàn toàn choáng váng: "Bạch... Bạch Long Hải, ông đánh tôi sao?"
Không thể tin được.
Giờ phút này, Chu Nhật Lệ không thể tin được mọi chuyện trước mắt. Bác cả Bạch Long Hải vẫn luôn yêu thương bà ta, cho dù ngày thường bà ta có làm gì sai, Bạch Long Hải cũng không nỡ mắng bà ta lấy một câu.
Mà hiện tại, bà ta rõ ràng đã đóng góp công lao lớn như vậy, vậy mà ông ta dám tát mình!
Đây, làm sao có thể chứ?
“Khốn nạn, Bạch Long Hải, ông điên rồi sao. Vì sao ông lại đánh tôi?” Sau phản ứng vừa rồi, thím cả Chu Nhật Lệ đột nhiên ngồi trên mặt đất, khóc lóc om sòm.
Nhìn thấy cảnh này, người bên cạnh là Dương Tú Trân cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt, vội vàng khuyên nhủ:
"Anh cả, anh làm gì vậy? Chị dâu rõ ràng đã lập công, vì sao anh lại..."
Dương Tú Trân muốn giúp Chu Nhật Lệ nói vài lời.
Nhưng lời bà ta còn chưa nói xong.
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát vang dội, một cái tát mạnh vào mặt khiến bà ta ngã xuống đất.
A!
Cảnh tượng này vô cùng chấn động.
Gia đình Bạch Tố Y trợn mắt há hốc mồm. Họ không ngờ rằng, bác cả Bạch Long Hải khi nghe được tin này, không những không chút mảy may tỏ vẻ vui mừng mà ngược lại ông ta lại thẳng tay đánh thím cả Chu Nhật Lệ và thím hai Tú Trân, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Hai người đàn bà vô dụng này, ai kêu hai người tới? Ai kêu các người chèn ép cả gia đình chú ba!"
Hai mắt Bạch Long Hải đỏ hoe một mảng, giống như nổi điên mà chỉ trích Chu Nhật Lệ và Dương Tú Trân.
Giờ phút này, ông ta dường như bị tức đến nổ phổi.
Vốn dĩ ông ta định đến quỳ gối cầu xin Bạch Tố Y cho gặp mặt thần y Lâm.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hai người đàn bà vô dụng này đã đến trước mình một bước, đã vậy còn xúc phạm đến gia đình Bạch Tố Y, chuyện này làm sao có thể khiến ông ta không tức giận cho được.
"Ông..."
Chu Nhật Lệ và Dương Tú Trân hoàn toàn ngơ ngác.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy bộ dạng gần như muốn ăn thịt người của Bạch Long Hải. Sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, trong lòng có dự cảm không lành giống như đâm phải cái sọt của trời.
Chưa hết, bác cả Bạch Long Hải còn nhặt văn bản từ chối từ dưới đất lên, rồi sau đó hung hăng xé nát.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ngay lập tức, văn bản từ chối biến thành những mảnh giấy vụn.
Tiếp sau đó, bác cả Bạch Long Hải dắt theo Bạch Chí Phàm bước thẳng vào trong nhà.
Đặc biệt, bọn họ đến trước mặt Bạch Tố Y, khẩn cầu nói:
"Bạch Tố Y, bác cả đã giúp cháu dạy dỗ hai người phụ nữ xấu xa rồi. Bây giờ, bác cả muốn cầu xin cháu một việc!"
Nói đến đó!
Bạch Long Hải suýt khóc: “Cầu xin cháu cho bác cả gặp thần y Lâm!"
Cái gì!
Nghe những lời này, cả Chu Nhật Lệ và Dương Tú Trân đều ngơ ngác, ngay cả gia đình Bạch Tố Y cũng trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
Cho dù là đám người Chu Nhật Lệ, hay gia đình Bạch Tố Y đều biết rằng đó chính là vị bác sĩ thiên tài, hôm nay vừa mới chấn động toàn bộ Nam Giang, vô cùng tài giỏi.
Nhưng vì sao Bạch Long Hải lại cầu cứu mình?
Bạch Tố Y chỉ cảm thấy đầu của mình như chết lặng.