Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu.
Bác cả Bạch Long Hải vừa khẩn cầu xong liền bước nhanh đến trước mặt người khác, liên tục cúi đầu hết lần này đến lần khác.
“Cô Tố Y, phiền cô có thể chuyển lời đến thần y Lâm, Lý Hồng Nghĩa tôi sai rồi. Là tôi có mắt không tròng, cũng không nhận ra cao nhân, xin hãy tha thứ!” Lý Hồng Nghĩa và các chuyên gia Đông y khác từng người từng người cúi đầu trước Bạch Tố Y.
Mà những người là bề trên của nhà họ Bạch cũng lần lượt bước tới, van xin:
"Bạch Tố Y, niệm tình chúng ta đều là người một nhà, cầu xin cháu hãy ra mặt bảo thần y Lâm đến cứu ông cụ nhà chúng ta, ông ấy sắp không xong rồi!"
"Đúng vậy, ông cụ là trụ cột của gia đình họ Bạch chúng ta. Phận làm chú như chú cũng cúi đầu trước cháu!"
Nói xong!
Những thành viên của nhà họ Bạch trước đây từng coi thường gia đình Bạch Tố Y, hiện tại, từng người một lần lượt cúi đầu trước Bạch Tố Y.
"Cháu..."Trong đầu Bạch Tố Y nổi lên cảm giác kinh sợ.
Cô chỉ cảm thấy, rốt cuộc trên thế giới này đang xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giống như là toàn thế giới đều biết mình ngạo mạn nhưng mình lại không hề hay biết.
Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó.
Bịch bịch!
Lúc này, chỉ thấy một nhóm người khác bước nhanh đến trước mặt mình, không nói lời nào mà quỳ dưới chân mình. Chính là gã điên y học phương Tây đã đè bẹp Đông y trong mười hai chiến thắng liên tiếp trước đó, Mike, cùng với nhóm của anh ta. Chỉ là vào lúc này, trên khuôn mặt ông ta không còn lấy nửa phần kiêu ngạo như trước đây nữa. Khuôn mặt ông ta đầy sợ hãi và lo lắng bất an, vừa khóc lóc vừa van xin:
“Cô Bạch Y, làm phiền cô có thể cho tôi được gặp thần y Lâm một lần. Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, mong anh ấy tha thứ cho cái mạng chó của tôi. Tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cho anh ấy.”
"Cô Bạch Tố Y, chúng tôi thật sự không có ý định làm bẽ mặt thần y Lâm. Trước giờ chúng tôi không biết thân phận của anh ấy. Xin cô hãy cứu giúp chúng tôi, cầu xin cô đấy!"
"..."
Trên mặt của những người ngoại quốc này, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Vẫn không dừng lại ở đấy.
Kẻ ngoại quốc điên cuồng Mike vừa khóc lóc kể lể, vừa đảo mắt nhìn Lâm Thiệu Huy bên cạnh.
Ông ta lờ mờ đoán được thân phận của Lâm Thiệu Huy, nhưng ông ta không chắc chắn lắm, càng không dám nói toạc ra.
Mà hiện tại, chỉ có cầu xin Bạch Tố Y mới là con đường sống duy nhất của ông ta.
Khi nghe được những lời ấy, khi nhìn thấy những ánh mắt ấy...
“Bịch!”
Chu Nhật Lệ và Dương Tú Trân sợ hãi đến nỗi ngồi phịch xuống đất.
"Làm sao... Làm sao lại có thể?"
Chu Nhật Lệ chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt chóng mặt, cảm giác sợ hãi kia khiến bà ta gần như ngất đi.
"Làm sao Bạch Tố Y lại quen biết thần y Lâm được? Không thể nào, chuyện này... Chuyện này không đúng!"
Thậm chí Dương Tú Trân còn sợ đến tiểu ra quần.
Đó là thần y Lâm đó!
Giơ một ngón tay là có thể cứu được một mạng người, người mà bây giờ toàn bộ thành phố Nam Giang coi là anh hùng An Nam.
Nhưng Bạch Tố Y làm sao có thể quen biết một nhân vật lớn như vậy được!
“Ừng ực!”
Đối mặt với gian nhà đầy những người hoặc là cúi đầu hoặc quỳ lạy, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân không khỏi nuốt nước miếng ực một cái, chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ không ngừng.
Họ bất giác nhìn con gái mình: "Bạch... Bạch Tố Y, con quen biết thần y Lâm lúc nào vậy? Sao chúng ta không biết?"
"Ba! Mẹ! Con... Con thực sự không biết thần y Lâm!"
Lúc này, Bạch Tố Y sợ đến nỗi suýt chút nữa thì òa khóc.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy những người lớn phải khổ sở cầu xin như vậy.
Nhưng cô thực sự không quen biết thần y Lâm kia.
Không quen biết? . Đam Mỹ Hài
Nghe nói như vậy, bất kể là đám người Bạch Long Hải hay là đám người Mike, đều nhao nhao nhìn lại về phía ông Cao, nét mặt mọi người đều hiện lên sự chờ đợi.
Nhưng ông Cao vẫn không chịu lộ ra dấu vết, chỉ nhìn lướt qua nét mặt Lâm Thiệu Huy rồi quay qua nói với Bạch Tố Y: “Cô Bạch không cần phải khiêm tốn, cô không cần khiêm tốn. Thần y Lâm đã từng nói với tôi rằng, lời của cô anh ấy mới nghe.”
Cái gì!
Lời của cô anh ta mới nghe sao?
Nghe những lời này, cơ thể mềm mại của Bạch Tố Y run lên kịch liệt, cô không khỏi nhìn về phía... Lâm Thiệu Huy.
Vì cô nhớ rõ, Lâm Thiệu Huy đã từng nói những lời y hệt như vậy với mình.