Trong nháy mắt thì biểu cảm của mọi người đều xấu đến cực điểm!
Cảnh tượng này thật đồ sộ!
Nó giống như một đội quân địa ngục hoành hành khắp thế giới!
Họ đều biết rằng những người này là sức chiến đấu mạnh nhất trong Huyết Ngục!
Tông sư!
Đỉnh cấp tông sư!
Đại tông sư!
Họ đã dốc toàn bộ lực lượng!
Long Cửu và những người khác hoàn toàn bị chấn động!
Bọn họ không ngờ rằng vua Huyết Ngục sẽ phái toàn bộ sức chiến đấu mạnh nhất trong Huyết Ngục sang An Nam, chỉ để cứu một tên bỏ đi?
Điên rồi!
Đây đúng là điên rồi!
Đắc tội với toàn bộ An Nam vì một tên rác rưởi, có đáng không?
Mà ngay lúc này thì thân thể của bọn họ run rẩy không ngừng, hiển nhiên là sợ hãi đến cực điểm.
Mấy vạn người này, họ không ngăn được!
Ngay lập tức thì Long Cửu rất lo lắng hỏi Tống Nguyên Chương: “Tống Nguyên Chương, Tướng Huy ở đâu? Đã liên hệ chưa? Với năng lực của chúng ta thì chúng ta hoàn toàn không ngăn được bọn họ!”
Khi nghe điều này thì Tống Nguyên Chương đột nhiên cười lạnh: “Đừng hoảng sợ, tôi đã liên lạc với Tướng Huy rồi. Nghe nói anh ta đang trên đường đến Nam Lộc, mười phút nữa anh ta sẽ tới đây!”
Cái gì! Mọi người đều bị sốc!
Vậy mà lại chỉ cần mười phút?
Sẽ không phải là cùng một lúc với sự xuất hiện của vua Huyết Ngục sao?
Hai tồn tại cấp đế vương này đồng thời đến sẽ va chạm vào nhau?
Tuy nhiên chuyện này vẫn còn chưa hết!
Tống Nguyên Chương tiếp tục cười lạnh: “Ngoài Tướng Huy thì tôi còn nghe nói đại tướng Nghê Lâm cũng đang trên đường tới thành phố Nam Giang! Đến lúc đó, một rồng một phượng sẽ giao chiến với vua Huyết Ngục! Bọn ngốc này... không ngăn cản được! Ha ha ha!”
Ầm!
Vừa nghe thấy điều này thì mọi người đều cảm thấy adrenaline của họ đang tăng vọt!
Khuôn mặt đó đầy kinh ngạc và ngây ngất!
Đại tướng Nghê Lâm cũng đến?
Tứ đại quân đoàn!
Hai ở đây!
Trời ơi!
Có hai trong số bốn cường giả có sức chiến đấu mạnh nhất của An Nam!
Có thể thấy giới lãnh đạo cấp cao của An Nam hoàn toàn tức giận và muốn xóa sổ hoàn toàn Huyết Ngục!
Ngay lập tức thì trên mặt Long Cửu lộ ra vẻ đắc ý sâu sắc cùng một loại vinh quang thấy chết không sờn!
“Mọi người nghe lệnh! Tướng Huy và đại tướng Nghê Lâm đều đang trên đường tới đây. Chúng ta nhất định phải tử thủ ở cửa ải này! Đừng để hai đại tướng của chúng ta thất vọng!”
Gầm!
Mọi người đồng thanh hét lên, lúc này chỉ cảm thấy phần thắng đang nằm trong tay họ, tinh thần tăng vọt!
Sau đó, đôi mắt nhìn về phía cường giả Huyết Ngục cũng đầy vẻ khinh thường và khinh bỉ.
Lấy hai địch một, còn có Tướng Huy tọa trấn thì lần này Huyết Ngục đã hoàn toàn kết thúc!
“Ha ha ha! Cuồng thần Huyết Ngục, mưu đồ của các người đã sai rồi, hôm nay không người nào có thể bước vào thành phố Nam Giang nửa bước!”
Tống Nguyên Chương cười điên cuồng, chỉ cảm thấy đời này có thể thách thức cuồng thần Huyết Ngục trong phong cảnh chưa từng có!
Trong đôi mắt ấy toát lên sự điên cuồng và kiêu hãnh mãnh liệt: “Bây giờ, hãy quỳ xuống nhận lỗi của mình! Có lẽ tôi còn có thể can gián hai vị đại tướng và tha cho mạng chó của các người!”
Tuy nhiên!
Lúc này, trong lòng Triệu Công Chấn có chút nghi hoặc, ông ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Bởi vì trước đó ông ta đã nhận được mệnh lệnh từ đại tướng Nghê Lâm, mệnh lệnh của bà là... không được ngăn cản Huyết Ngục!
Nhưng hiện tại lại đích thân xông tới thành phố Nam Giang để quét sạch Huyết Ngục?
Đây không phải là dư thừa sao?
Nhưng mà vua Huyết Ngục vẫn luôn đối tốt với An Nam, sao có thể đánh An Nam vì một đồ bỏ đi?
Không đúng!
Bên trong, có những chi tiết mà họ không biết!
Chỉ là vào lúc này điện thoại di động của Triệu Công Chấn đột nhiên vang lên!
Ông ta nhìn thoáng qua ID người gọi, cả người căng cứng, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Sau đó ông ta bấm loa ngoài và run rẩy nói: “Xin... xin chào!”
Sau một thời gian dài...
Ầm!
Triệu Công Chấn ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết mình vừa nghe thấy cái gì, lúc này mới lộ ra vẻ mặt nhìn thấy hồn ma.
“Triệu Công Chấn, ông sao vậy?”
Long Cửu khó hiểu hỏi.
Tuy nhiên, không có hồi âm!
Triệu Công Chấn run như cầy sấy, giống như không nghe thấy lời nói của người ta, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, run rẩy không ngừng.
Một phút!
Hai phút!
Ba phút!
Nhìn thấy Triệu Công Chấn kinh ngạc ngã xuống đất, thậm chí không nói được lời nào, mọi người đột nhiên có linh cảm xấu.
Có vẻ như một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra!
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi!
Triệu Công Chấn cuối cùng cũng định thần lại, rồi bắt đầu khóc lóc: “Tránh ra! Tránh ra!”
“Nếu không thì đã quá muộn!”