Cái gì!
Khi tiếng hét kinh khủng khiếp này thì Long Cửu, Tống Nguyên Chương và những người khác đều giật mình.
Tất cả đều tự hỏi liệu họ có nghe nhầm không!
Triệu Công Chấn để họ mở đường cho Huyết Ngục?
Điều này có điên rồ quá không?
Nếu như hai đại tướng và các quan chức cấp cao của An Nam biết được thì họ nhất định sẽ bị quy vào tội sơ suất!
Lúc này, vẻ mặt của Long Cửu trở nên u ám: “Triệu Công Chấn, ông có biết mình đang nói cái gì không? Hiện tại đang đối đầu với kẻ địch mạnh vậy mà ông lại làm loạn tâm tư của quân ta? Ông đáng chịu tội gì!”
Chỉ là lúc này, Triệu Công Chấn đã khóc, trên mặt lộ ra nước mắt sợ hãi, run rẩy rống lên: “Làm đi, tránh ra! Không có thời gian giải thích! Tranh thủ chuyện chưa tới mức không thể vãn hồi mà làm đi!”
“Nếu không, thì không chỉ tôi, mà thậm chí tất cả các người cũng sẽ phải theo vận rủi! Chúng ta sẽ chịu một tai họa khủng khiếp, không ai có thể cứu chúng ta nếu chúng ta không tự chuộc tội vào lúc này!”
Ầm!
Ngay khi vừa nói ra những lời này thì tất cả mọi người có mặt tại nơi này đã hoàn toàn bị chấn kinh!
Mọi người đều cảm thấy da đầu ngứa ran, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và ngơ ngác!
Họ sẽ gặp xui xẻo nếu họ không tránh ra?
Làm thế nào mà có thể được hiện tại bọn họ có hai đại tướng chống lưng, cộng thêm một gia tộc nhà họ Lâm hỗ trợ, ai có thể động vào bọn họ?
Triệu Công Chấn nhận được cuộc điện thoại của ai mà sợ đến như vậy!
Khi Long Cửu nhìn thấy Triệu Công Chấn vốn luôn bình tĩnh có vẻ mặt sợ hãi như vậy thì trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt.
Lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra rồi?
“Triệu Công Chấn, ngươi có bị nước vào não không? Ông biết tội lâm trận mà bỏ chạy nặng như thế nào không?”
Tống Nguyên Chương khinh khỉnh nói: “Hơn nữa hiện tại có ba vị ông lớn làm chỗ dựa cho chúng ta, chúng ta cần phải sợ ai nữa? Nếu như lúc này chúng ta sơ suất thì ba ông lớn sẽ không buông tha chúng ta!”
“Ông muốn giết chúng tôi?”
Nghe điều này thì Long Cửu và những người khác đột nhiên trầm xuống, sau đó vẻ mặt của họ trở nên u ám trong chốc lát.
Nếu để Huyết Ngục tiến vào thành phố Nam Gian thì đã xúc phạm đến ba ông lớn cùng một lúc, đến lúc đó thì bọn họ thật sự là gặp xui xẻo.
Lúc này, Long Cửu không muốn nghe Triệu Công Chấn nói bậy bạ nữa, mắng: “Nào! Kéo Triệu Công Chấn đi cho tôi!”
Vừa nghe thấy điều này thì Triệu Công Chấn lập tức lạnh lùng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, hắn lắc đầu lẩm bẩm: “Kết thúc rồi! Chúng ta hoàn toàn kết thúc!”
“Ba ông lớn chó má, hoàn toàn không phải như vậy!”
Chỉ là nhưng mà không ai để ý tới ông ta, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cuồng thần Huyết Ngục!
Sau đó thì Tống Nguyên Chương bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm cuồng thần Huyết Ngục: “Nếu Huyết Ngục của các người muốn chết thì hôm nay, thành phố Nam Giang sẽ trở thành nơi chôn cất của các người!”
“Giết bọn họ!”
Chỉ là vào lúc này thì một cảnh tượng kinh hoàng bất ngờ xảy ra!
Một chiếc trực thăng chầm chậm bay tới đây, những chiếc trực thăng trong Huyết Ngục ngoan ngoãn phóng ra một con đường bất cứ nơi nào nó đi qua.
Theo đó thì dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, một bóng người từ trên máy bay bước xuống!
Và khoảnh khắc người đàn ông đó xuất hiện, Tống Nguyên Chương hiển nhiên là giật mình, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Ngay sau đó, ông ta chỉ vào Lâm Thiệu Huy và nói với Long Cửu và những người khác: “Mọi người, thứ rác rưởi này chính là người tôi đã nói, Lâm Thiệu Huy!”
Cái gì! Nghe vậy thì ánh mắt của đám người Long Cửu đều tràn đầy tức giận và oán hận.
Thì ra đây là tên rác rưởi đã khiến Nam Lộc và Bắc Lộc bọn nhà họ Lâm vào cảnh hỗn loạn!
Khi họ nghĩ đến một tên rác rưởi như vậy đã làm toàn bộ An Nam đều hỗn loạn thì trong lòng họ muốn chém Lâm Thiệu Huy thành từng mảnh!
Ngay lập tức Tống Nguyên Chương chế nhạo Lâm Thiệu Huy: “Rác rưởi! Mày còn dám xuất hiện ở trước mặt tao, không thể không nói, đúng là điếc không sợ súng!”
Tuy nhiên Lâm Thiệu Huy không muốn nói chuyện vô nghĩa với nó, trầm giọng nói:
“Tránh sang một bên!”
Hả?
Vừa nghe lời này thì Tống Nguyên Chương đột nhiên vô cùng tức giận, một tên con rể không ra gì được đưa tới tận cửa lại dám hạ lệnh cho tổng chỉ huy như ông ta?
“Đồ chó, chỉ bằng mày mà cũng xứng kêu tao tránh ra sao? Tao nghĩ mày còn chưa làm rõ được tình huống!”
Tống Nguyên Chương lạnh lùng khịt mũi, châm chọc nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Đừng nghĩ đến việc cứu vợ mày, đêm nay cô ta đã được định sẵn là đồ chơi của người khác, mà mày... cũng đã định là sẽ chết!”
Tống Nguyên Chương vẻ mặt đầy khinh thường.
Yêu cầu ông ta rời đi ngay khi anh xuất hiện?
Đồ bỏ đi này nghĩ mình là vua Huyết Ngục sao?
Thật nực cười khi một người sắp chết lại dám ngạo mạn trước mặt ông ta như vậy!
Nhưng Lâm Thiệu Huy làm ngơ trước sự sỉ nhục của đối phương, vẻ mặt vẫn lãnh đạm: “Nếu ông không muốn tránh ra, vậy ông... đi chết đi!”
Ầm!
Một luồng sát khí mạnh mẽ bộc phát ra khỏi cơ thể Lâm Thiệu Huy trong khoảnh khắc!
Vào lúc này anh giống như quỷ vương từ địa ngục muốn tàn sát mọi sinh vật, khiếp sợ!
Răng rắc!
Dưới chân, con đường bị khí thế cuồng bạo của anh nghiền nát, bung ra như tơ nhện!
Thấy thế thì thân thể già nua của Long Cửu cũng điên cuồng run lên, kinh ngạc nhìn Lâm Thiệu Huy!
Trong lòng ông ta đã nổi sóng gió rồi!
Không thể nào! Cái này không thể nào khí thế giết người đáng sợ như vậy, như thể tàn sát cả triệu người!
Lúc này, ông ta thật sự có ảo giác, chính là: “Cho dù có vạn quân thì cũng không bằng một người Lâm Thiệu Huy!”
Một con quái vật như vậy mà là đồ bỏ đi!
Mà Triệu Công Chấn cũng chấn động không kém!
Lúc này ông ta đã hiểu rõ thân phận của Lâm Thiệu Huy, cho nên khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy xuất hiện, toàn thân ông ta run lên không ngừng.
Thậm chí ông ta cũng không thể đứng yên, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt vô cùng chua xót!
Người đàn ông đó cuối cùng đã đến!
Lúc này lưng của ông ta đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Đã quá muộn!
Đã quá muộn!
Tuy nhiên, ngay khi mọi người chế giễu Lâm Thiệu Huy vì không tự lượng sức mình thì cảnh tượng kinh hoàng kinh hoàng bất ngờ đập vào mắt mọi người.
Ầm! Sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của Lâm Thiệu Hu thì bao gồm cả cuồng thần Huyết Ngục, ánh mắt của tất cả các cường giả trong Huyết Ngục đều trở nên tôn kính, giống như một vị thần!
Sau đó, tất cả đều quỳ xuống về phía Lâm Thiệu Huy.
Kính cẩn, đồng thanh hét lên:
“Cung nghênh vua Huyết Ngục!”