Long Nha!
Một trong quân đoàn đặc chủng An Nam.
Từng quân lính trong đó từng người đều là tinh anh trong tinh anh, được xưng là chiến mâu sắc bén nhất An Nam, bởi vậy được gọi là Long Nha!
An Nam, chuyên môn dùng để cắn xé vũ khí sắc bén của kẻ địch.
Và ông già trước mặt này chính là sự tồn tại một tay Từ Long Khiếu bồi dưỡng, ở cả giới quân đội An Nam kia cũng là sự tồn tại đức cao vọng trọng.
Mặc dù thân phận địa vị của ông ta không bằng bốn chỉ huy lớn, nhưng luận tư cách và la lai lịch, bốn chỉ huy lớn cũng phải tôn xưng ông ta một tiếng ông Khiếu.
Chỉ là tất cả mọi người cũng không ngờ thậm chí ngay cả Long Nha hôm nay cũng tới tham gia buổi họp báo này.
Hơn nữa ngay cả sự tồn tại Từ Long Khiếu đức cao vọng trọng bậc này cũng tới, chuyện này quá khó tin, khiến tất cả mọi người cảm thấy giống như đang mơ, không dám tin.
Ngay cả Lâm Thần Hải lúc này sau khi nhìn thấy Từ Long Khiếu đến, sắc mặt cũng nháy mắt chìm xuống.
Trong lòng vừa giật mình vừa bất an.
Mà lúc này đây, Long Cửu thì đã sớm biết có chuyện gì, cười tươi nghênh đón: "Ông Khiếu, không ngờ tới ông cũng được mời tới.”
Ông già chín mươi tuổi này mặc dù nở một nụ cười chất phác nhưng không có động thái, ngược lại ông ta nói: "Long Nha của tôi nhận lời mời của Tướng Huy nên tới tham gia buổi họp báo của Bạch Kỳ.”
Ầm!
Một câu đã khiến cho toàn trường hoàn toàn rung động.
“Ông Khiếu, có phải ông nhầm lẫn hay không? Vừa rồi ông nói là nhận lời mời của ai?”
Đường Minh Phong kinh sợ mà hỏi, căng thẳng đến nỗi im bặt.
Chẳng lẽ buổi họp báo này thật sự là sắp xếp của Tướng Huy?
Sự tồn tại Tướng Huy quyền khuynh thiên hạ như thế tại sao lại quan tâm một Bạch Kỳ nho nhỏ?
Thậm chí còn thay họ kêu gọi tất cả ông lớn cùng đi tham gia buổi họp báo?
Đây thực sự là mơ rồi.
Nào chỉ anh ta.
Một nhà Chu Chí Đức lúc này cũng hoàn toàn mơ hồ, trong đôi mắt kia hiện ra nỗi sợ hãi nồng đậm.
Buổi họp báo hôm nay vậy mà thật sự là sắp xếp của Tướng Huy?
Lúc này bọn họ cũng sắp sợ đến đái ra quần.
“Chu Chí Đức, ông nghe bọn họ nói gì chứ? Bọn họ nói buổi họp báo này là Tướng Huy tổ chức, các ông vừa rồi sỉ nhục anh ta như thế, đây chẳng phải là…”
Thậm Ngọc Chi sợ hãi muốn chết, hốt hoảng nói.
Mà Chu Chí Đức một bên cũng hóa đá, ánh mắt đờ đẫn, một câu cũng không nói nên lời.
Rung động!
Lúc này một nhà Chu Chí Đức đã hoàn toàn bị hù dọa.
Từ Long Khiếu cũng đến rồi, vậy buổi họp báo này thật sự chẳng lẽ chính là nơi tổ chức cuộc họp của Tướng Huy?
Vậy bọn họ náo loạn buổi họp báo này một trận.
Còn đem một bộ quan tài đến, chuyện này nếu để Tướng Huy biết, vậy bọn họ…
Nghĩ tới đây, cả nhà Chu Như cũng sắp sợ hãi đến co quắp, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ nồng đậm, nhìn chằm chằn Từ Long Khiếu.
Mà Từ Long Khiếu lúc này lại nở nụ cười nói: "Tôi không tới nhầm chỗ, đúng là buổi họp báo của Bạch Kỳ mà Tướng Huy mời tôi đến.”
Ầm!
Câu nói này tựa như một quả bom, trực tiếp nổ vang trong đầu óc của mọi người, nổ ầm ầm điên cuồng.
Thật sự là mệnh lệnh của Tướng Huy.
Nghe nói như thế, một nhà Chu Chí Đức, Lâm Thần Hải, Đường Minh Phong giống như gặp công tắc, vù vù một tiếng đã ngã ngồi xuống đất.
Trong ánh mắt kia đều lộ ra vẻ khó có thể tin nổi.
Bạch Tố Y vậy mà quen biết Tướng Huy?
Chuyện này sao có thể?
Phải biết ngay nhà họ Lâm mấy lần tìm Tướng Huy bàn công chuyện, muốn được hợp tác, nhưng Tướng Huy đều từ chối.
Nhưng bây giờ Tướng Huy vậy mà vì một Bạch Kỳ nho nhỏ không tiếc sử dụng quyền lực của mình?
Bây giờ trong đầu tất cả mọi người đều vang vọng lời Lâm Thiệu Huy vừa rồi nói với Lâm Thần Hải: "Lâm Thần Hải, anh sẽ hối hận!”
Vừa rồi không ai để Lâm Thiệu Huy trong lòng, thậm chí còn cảm thấy Lâm Thiệu Huy là đang ăn nói ngông cuồng tự tìm đường chết.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người nhận thức được vì sao Lâm Thiệu Huy tự tin như vậy, bởi vì người đứng phía sau anh chính là Tướng Huy danh tiếng lẫy lừng.
Sự tồn tại bậc này cho dù là Lâm Thần Hải thấy cũng phải khúm núm, gọi một tiếng Tướng Huy.
Nếu anh ta muốn bảo vệ Bạch Kỳ thì cho dù nhà họ Lâm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một cái chớp mắt này, tất cả mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt.
Trong đôi mắt kia, không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc nồng đậm, khó mà tiếp nhận một màn trước mắt này.
“Xong rồi… Xong rồi! Buổi họp báo này vậy mà là Tướng Huy tổ chức?”
Hai chân Chu Chí Đức không kiềm chế được mà run rẩy, mặt xám như tro.
“Chúng ta cũng dám quấy rối buổi trình diễn của Tướng Huy, đây là đang muốn chết.”