Lúc này không chỉ Chu Chí Đức mà ngay cả Chu Như cũng hoàn toàn sững sờ!
Bởi vì quan tài này là do cô ta tặng!
Một khi điều tra ra thì cô ta khó thoát khỏi cái chết.
Gặp rắc rối, xảy ra tai họa lớn rồi!
Lúc này Chu Như ý thức được bản thân đã đắc ý vênh váo quá rồi.
Vốn dĩ cô ta muốn hung hăng sỉ nhục Bạch Tố Y, kết quả lại là chơi với lửa có ngày chết cháy.
“Ba, Khai Minh, mau cứu em! Em không muốn chết!”
Chu Như khóc cầu cứu.
Nhưng mà Chu Chí Đức cũng đã mặt xám như tro tàn nên hoàn toàn không nghe thấy những lời cô ta nói, Khai Minh cũng lộ ra vẻ do dự không lên tiếng.
Bởi vì anh ta biết một khi cứu Chu Như thì anh ta cũng sẽ bị liên lụy, hơn nữa anh ta cũng chưa chắc có thể cứu được.
Nhưng mà không chỉ có như vậy!
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người Từ Long Khiếu đi về phía Bạch Tố Y chủ động duỗi tay của mình ra: "Cô Bạch Tố Y, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao! Vắc xin mà cô nghiên cứu ra đã cứu cứu toàn bộ An Nam khỏi nguy hiểm, tôi thay mặt quan chức của An Nam cảm ơn cô!”
Soạt!
Thay mặt cho quan chức của An Nam?
Đám người hoàn toàn rung động nhưng mà họ cũng biết Từ Long Khiếu hoàn toàn có tư cách này.
Bạch Tố Y được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo căng thẳng nắm chặt tay Từ Long Khiếu nói: "Ông Khiếu nói quá lời rồi, thân là người An Nam nên đây đều là chuyện mà tôi phải làm.”
Lúc này cô chỉ cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ, có đánh chết cô cũng không dám tin thủ lĩnh của Long Nha vậy mà lại tới tham gia buổi họp báo của cô.
Nhưng đúng lúc này Từ Long Khiếu chú ý tới chiếc quan tài ở giữa phòng.
Lúc này vẻ mặt của ông ta lập tức thay đổi, không tự chủ được nhìn về phía Lâm Thiệu Huy ở bên cạnh Bạch Tố Y.
Mà lúc này Lâm Thiệu Huy khẽ gật đầu không để lại dấu vết.
Bùm!
Từ Long Khiếu hoàn toàn tức giận!
Một đôi mắt tràn đầy vẻ tức giận!
“Ai là người tặng quan tài này?”
Lúc này tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của Từ Long Khiếu.
Cùng một câu nói được nói bởi những người khác nhau, uy thế này hiển nhiên cũng sẽ khác!
Toàn trường câm như hến, ngay cả Lâm Thần Hải cũng không dám lên tiếng.
Cả nhà Chu Chí Đức lập tức như bị điện giật, cứng đờ đứng im tại chỗ không dám động đậy lại càng không dám thở mạnh.
Lúc này họ giống như là mất hồn, đầu óc trống rỗng không biết phải ứng phó như thế nào.
Họ đã hiểu ra mọi chuyện, chẳng trách Lâm Thiệu Huy sẽ để họ đặt cái quan tài này ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng, bởi vì anh đã dự đoán được cảnh tượng này từ lâu rồi.
Anh muốn hại chết cả nhà họ!
Nghĩ tới đây cả nhà họ lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chém Lâm Thiệu Huy thành vô số mảnh.
Nhưng Thẩm Ngọc Chi đứng ở một bên lại cười gượng lắc đầu, chỉ có một mình bà ta vẫn còn giữ lý trí và lương tâm, bà ta cảm thấy sở dĩ cả nhà họ có kết cục như ngày hôm nay hoàn toàn là do bản thân gieo gió gặt bão.
Tự lấy đá đập chân mình chỉ có thể nói là họ đáng đời!
“Các ngươi dám tới quấy rối buổi họp báo của Tướng Huy? Tôi thấy các người ăn gan hùm mật gấu rồi!”
“Ai làm? Cút ra đây cho tôi!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng!
Cảm nhận được Từ Long Khiếu nổi giận nên họ đều vô cùng lo lắng.
“Không có ai nói chuyện? Vậy thì tất cả đều phải bị phạt!”
Từ Long Khiếu lập tức cười giễu, sau đó đôi con ngươi sắc bén nhìn quanh bốn phía: "Hôm nay tất cả mọi người đừng hòng đi đâu hết!”
Bùm!
Nghe xong những lời này tất cả nhân vật lớn ở đây đều bị dọa đến nỗi tê liệt, lúc này vẻ mặt của mỗi một người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ngay sau đó họ không quan tâm tới việc sẽ làm mất lòng Lâm Thần Hải, nhao nhao lên tiếng: "Chuyện này không liên quan đến chúng tôi, tất cả đều do Chu Chí Đức làm!”
“Đúng vậy, họ khinh thường Tướng Huy nên tặng một chiếc quan tài, quả thực là tội chết tày trời!”
“Ông Khiếu, chúng tôi không biết gì hết, chúng tôi chỉ tới tham gia buổi họp báo mà thôi. Chu Chí Đức, ông còn không nhanh quỳ xuống nhận tội?”
Những nhân vật lớn này đều sợ bị Chu Chí Đức làm cho liên lụy, bởi vậy nhao nhao làm sáng tỏ.
Mà lúc này cả nhà Chu Chí Đức ý thức được tai nạn lớn rơi xuống đầu, trên mặt nở nụ cười gượng đi về phía Từ Long Khiếu.
“Ông Khiếu, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ đùa thôi, chúng tôi…”