Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1180: Chương 1180: Chương 1262




Chu Chí Đức định giải thích thế nhưng ngay sau đó ông ta bị tát mạnh vào mặt.

Bốp!

Chu Chí Đức lảo đảo ngồi sụp xuống ở trên mặt đất, ông ta chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Nhìn đến đây vẻ mặt của đám ngươi Chu Như thay đổi gần như sắp bị dọa sợ làm cho khóc, họ vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm Từ Long Khiếu đang tức giận.

“Đùa sao? Vậy bây giờ tôi bảo người ta đánh chết anh rồi tôi cũng nói là đùa có được không?”

Từ Long Khiếu khịt mũi nói, trong nháy mắt tất cả quân sĩ Long Nha ở phía sau ông ta cùng nhau thay đổi họng súng chỉ vào cả nhà Chu Chí Đức.

Phù phù!

Phù phù!

Đám người Chu Như cũng bị dọa sợ co quắp ở trên mặt đất, trên mặt đầy nước mắt nói: "Xin ông Khiếu hãy tha mạng!”

Đặc biệt là Trương Khai Minh, lúc này hét thảm: "Ông Khiếu tôi không phải là người nhà họ Chu, chuyện này đều là do đám người Chu Như sắp xếp chứ không có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ đi cùng họ tới tham gia buổi họp báo mà thôi, ông hãy thả tôi đi đi!”

Anh ta không muốn bị chôn cùng với đám người Chu Như, cho nên lúc này lập tức phủi sạch quan hệ.

“Trương Khai Minh, anh…”

Chu Như không ngờ bạn trai của mình lại thực tế đến vậy, nhìn thấy tình hình không ổn bèn bỏ rơi họ.

“Họ làm gì vậy? Ai mời họ đến?”

Từ Long Khiếu nổi giận nói, hiển nhiên bây giờ cực kỳ không hài lòng với cả nhà họ.

Bạch Tố Y thở dài giải thích: "Thật xin lỗi ông Khiếu, họ là dì dượng của tôi, họ là do tôi mời đến.”

Cái gì!

Vẻ mặt của Từ Long Khiếu thay đổi, sau đó lại càng thêm tức giận: "Thân là người thân lại còn dám tặng quan tài cho cô? Đây quả thực là không bằng súc sinh!”

“Chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!”

Bùm!

Nghe xong những lời này cả nhà Chu Như lập tức như rớt vào hầm băng, sắc mặt của mỗi một người trở nên trắng bệch, họ đã ý thức được cả nhà họ sẽ có kết cục như thế nào.

“Theo tôi thấy thì trực tiếp bắn chết đi?”

Lâm Thiệu Huy cười tủm tỉm nói, dáng vẻ không quan trọng giống như là giẫm chết một đám kiến.

“Lâm Thiệu Huy cái thằng khốn nạn này! Mày sẽ không được chết yên lành!”

Chu Như tức giận đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, cái thằng khốn nạn đáng hận này có tư cách gì mà khoa tay múa chân vào lúc này chứ?

“Anh đừng nói lung tung!”

Bạch Tố Y cũng tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, cô thật sự sợ hãi Từ Long Khiếu sẽ tin lời Lâm Thiệu Huy.

Kết quả Từ Long Khiếu thật sự khẽ gật đầu: "Vậy thì bắn chết đi!”

Tạch tạch tạch!

Tất cả họng súng đều được lên đạn rồi nhắm chuẩn về phía cả nhà Chu Như!

“Đừng...Đừng! Cậu chủ Hải xin hãy cứu chúng tôi, van xin anh hãy cứu cả nhà tôi!”

Chu Như lập tức kêu rên với Lâm Thần Hải, bởi vì cô ta biết lúc này chỉ có Lâm Thần Hải mới có thể cứu cả nhà cô ta.

Chỉ là Lâm Thần Hải nghe nói như vậy thì tức đến nỗi phổi như muốn nổ tung!

Nếu như anh ta có thể cứu người vậy thì anh ta đã mở miệng ngay từ đầu rồi chứ làm sao có thể trở nên vô hình chứ?

Sở dĩ anh ta không lên tiếng cũng bởi vì anh ta biết mình không có tư cách can thiệp vào quyết định của Từ Long Khiếu, nhưng bây giờ một câu nói của Chu Như lại đẩy anh ta lên trên đầu sóng ngọn gió.

Anh ta hận, hận không thể ngay lập tức giết cái cả nhà này!

“A?”

Sắc mặt Từ Long Khiếu trở nên khó coi nhìn về phía Lâm Thần Hải, lời nói kèm theo uy hiếp: "Lâm Thần Hải, việc này có liên quan đến anh sao? Thế nào, anh xem thường Tướng Huy sao? Cho nên mới cố ý muốn sỉ nhục Tướng Huy?”

Lâm Thần Hải lập tức rùng mình, vẻ mặt căng thẳng nói: "Ông Khiếu đừng nói lung tung, tôi...Tôi sao dám sỉ nhục Tướng Huy chứ? Tôi hoàn toàn không quen cả nhà này, tôi cũng hoàn toàn không biết những việc mà họ đã làm!”

Sỉ nhục Tướng Huy?

Anh ta lam gì có lá gan đó chứ?

Nếu như nhà họ Lâm biết anh ta làm chuyện như vậy không vặn đầu của anh ta xuống mới là lạ.

Hừ!

Ánh mắt Từ Long Khiếu nghiêm khắc khịt mũi: "Tôi tin anh không dám!”

Mà lúc này cả nhà họ Chu đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngay cả Lâm Thần Hải cũng mặc kệ họ vậy thì còn ai có thể cứu được họ chứ?

Hai mắt Chu Chí Đức tối sầm suýt nữa ngất ngay tại chỗ.

Phù phù!

Nhưng đúng lúc này Thẩm Ngọc Chi lại quỳ trước mặt Bạch Tố Y khóc lóc cầu xin: "Bạch Tố Y dì không biết dạy con nên mới dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay, những chuyện mà con làm với nhà dì đều là lẽ đương nhiên.”

“Nhưng dì hy vọng con nể tình chúng ta là người một nhà mà tha cho Chu Như lần này đi, nếu như con tức giận thì có thể trút giận lên trên người dì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.