Nhìn đến đây, Bạch Tố Y cũng không đành lòng, cô quay đầu nhìn về phía Từ Long Khiếu.
“Ông Khiếu bớt giận, bất kể nói thế nào, bọn họ đều là người nhà của tôi, có thể bỏ qua cho họ lần này không?”
“Tướng Huy bên kia tôi sẽ giải thích.”
Chuyện này…
Vẻ mặt Từ Long Khiếu do dự, sau đó không chút dấu vết nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Hả?
Hành động này lại khiến Bạch Tố Y ngay trước mắt chú ý tới, Từ Long Khiếu đây là đang hỏi ý kiến của Lâm Thiệu Huy?
Là ảo giác của cô sao?
Lâm Thiệu Huy không nói gì, mà mí mắt nháy một cái.
Từ Long Khiếu liền lập tức hiểu rõ ý của Lâm Thiệu Huy, quay đầu nhìn về phía một nhà Chu Chí Đức.
“Tổng giám đốc Y đã thay các người cầu xin tha thứ, vậy tôi cũng chỉ có thể bỏ qua cho các người. Chẳng qua từ nay về sau, tôi không cho phép bất cứ công ty nào hợp tác với các người.”
Vù vù!
Nghe nói như thế, Chu Chí Đức hoàn toàn ngất đi.
Bởi vì ông ta cũng nhận thức được mặc dù mạng nhỏ của ông ta được bảo toàn nhưng cũng đã táng gia bại sản.
Sau này nhà họ Chu bọn họ chính là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
“Cút đi.”
Vẻ mặt Từ Long Khiếu không hề tươi tốt.
Đám người Chu Như không dám nói câu nào, nhắc Chu Chí Đức hôn mê xám xịt rời khỏi.
Mà lúc này Lâm Thần Hải lại nở nụ cười lấy lòng nói: "Ông Khiếu, tôi đã sớm ngưỡng mộ Tướng Huy, có thể phiền ông tiến cử giúp một chút được không?”
Ông cụ nhà họ Lâm đã mở miệng, ai có thể hợp tác với Tướng Huy thì sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lâm đời tiếp theo.
Bởi vậy lúc này, Lâm Thần Hải không bằng lòng bỏ lỡ thời cơ lớn tốt đẹp này.
Chỉ tiếc Từ Long Khiếu nghe nói như thế lại cười lạnh, vẫn lắc đầu: "Anh cảm thấy hôm anh làm chuyện như vậy, Tướng Huy sẽ còn gặp anh sao?”
Lâm Thần Hải nghe vậy lập tức cứng đờ, Tướng Huy đã biết chuyện xảy ra ở nơi này?
Sắc mặt anh ta lập tức chìm xuống, sâu trong đáy mắt lộ ra sự thù hận nồng đậm.
Anh ta thấy tất cả những điều này đều là Từ Long Khiếu giở trò quỷ, Long Nha Kiêu Hùng bọn họ xưa nay bất hòa, khẳng định đang châm ngòi thổi gió trước mặt Tướng Huy.
Hơn nữa chính là Lâm Thiệu Huy đáng chết kia, cũng bởi vì tên khốn kiếp này, chính mình mới sẽ dưới tình huống không biết rõ mà đắc tội Tướng Huy, tên vô dụng này thực sự đáng chết.
Nhìn thấy Lâm Thần Hải không nói lời nào, Từ Long Khiếu cười càng nghiền ngẫm.
Nếu để Lâm Thần Hải biết Tướng Huy nhà họ Lâm bọn họ trăm phương ngàn kế muốn nịnh bợ là cậu chủ vô dụng bị đuổi ra khỏi cửa năm đó của họ, không biết sẽ có cảm giác thế nào?
Chỉ sợ ngay cả ruột cũng hối hận muốn xanh nhỉ?
“Lâm Thần Hải, anh có thể đi rồi. Bởi vì hành động của anh hôm nay, Tướng Huy tuyệt đối không thể hợp tác với nhà họ Lâm các anh nữa, các người hãy đợi mà đối phó với Đế Vương Huyết Ngục đi.”
Từ Long Khiếu cười ha ha nói, trong giọng nói lộ ra vẻ nóc móc và chê cười.
Không chỉ đang cười nhạo Lâm Thần Hải, càng đang cười nhạo nhà họ Lâm có mắt không tròng.
Nghe lời này xong, lông tơ Lâm Thần Hải lập tức dựng đứng, gương mặt đầy hoảng sợ.
Nếu để nhà họ Lâm biết bởi vì anh ta mà khiến Tướng Huy có ác cảm với nhà họ Lâm họ thì anh ta coi như xong đời.
Đến lúc đó, đừng nói vị trí gia chủ, không chừng anh ta còn có thể bị đá ra khỏi nhà họ Lâm.
Ánh mắt anh ta lập tức như muốn phun lửa, bên trong hiện ra vẻ oán độc.
“Ông Khiếu, ông thật sự không bằng lòng tiến cử tôi với Tướng Huy?”
Sự thù hận kia vô cùng nồng đậm.
Bầu không khí hoàn toàn đóng băng trong khoảnh khắc này.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, bọn họ cũng nhận thức được Lâm Thần Hải bây giờ sắp hoàn toàn trở mặt với Từ Long Khiếu.
Hai tồn tại như vậy đang đứng ở đỉnh cao quyền lực, một khi xảy ra xung đột thì quả là long trời lở đất.
Vòng tròn quý tộc An Nam sợ rằng sẽ nghênh đón một trận càn quét hoàn toàn mới.
Từ Long Khiếu lại bình tĩnh nhìn anh ta, khóe miệng nở nụ cười châm chọc: "Không bằng lòng.”
“Được.”
Lâm Thần Hải đột nhiên hét lên, vẻ mặt hung tợn nói: "Như vậy sau một tháng so tài, ông hãy chuẩn bị nhặt xác cho đám tướng sĩ yêu quý của ông đi.”