Do đó loại người này không đáng nhận được sự nhân từ. Xem đến đây, cuối cùng Lâm Thiệu Huy cũng đã nở được nụ cười, vợ mình cuối cùng cũng đã học được sự nhẫn tâm rồi.
Rầm!
Ngay tức khắc cả thân thể của Lý Dịch Quân bỗng nhiên run lẩy bẩy, trong nháy mắt người cô ta giống như bị điện giật.
“Bạch Tố Y, cô đừng đối xử với tôi như vậy, tôi van xin cô! Tôi không muốn đời này của mình bị huỷ hoại như vậy!” Lý Dịch Quân gào khóc thảm thiết, sống chết ôm lấy chân Bạch Tố Y không buông. Lúc này, cô ta không tài nào ra vẻ ngạo mạn nổi nữa.
Bởi cô ta biết rằng một khi bị đưa vào danh sách cấm, thì đời cô ta coi như xong. Cô ta học y dược, tâm huyết và các mối quan hệ bao năm nay đều nằm trong ngành y dược, nếu như cô ta bị đưa vào danh sách cấm lúc này thì tất cả sự cố gắng của cô ta trong thời gian vừa qua coi như bỏ đi.
Nhưng Bạch Tố Y lại chỉ lạnh lùng dùng chân đá văng cô ta ra: “Khi cô cướp đi mọi thứ của tôi chắc cô đã từng nghĩ đến việc sẽ huỷ hoại cả đời của tôi chứ hả? Lý Dịch Quân, cô thật sự cho rằng trên đời này không có báo ứng à?” Theo như cô thấy, đây chính là báo ứng của Lý Dịch Quân.
Rầm!
Câu nói này ngay tức thì khiến Lý Dịch Quân dựng đứng lông tóc, cô ta đứng bật dậy, thẹn quá hoá giận mà độc ác chửi mắng Bạch Tố Y: “Đồ cặn bã, cô muốn huỷ hoại tôi ư? Tôi nói cho cô biết không dễ dàng như thế đâu, cả đời này của Bạch Tố Y cô chỉ xứng để tôi dẫm dưới chân thôi!”
Thấy vậy, Bạch Tố Y cũng chỉ lắc đầu, chuyện đến nước này đối phương vẫn cứng đầu không chịu hối cải. Bạch Tố Y nhìn ra rằng nguyên nhân Lý Dịch Quân xin lỗi chẳng phải là vì cô ta nhận thức được sai lầm của mình mà là do lo sợ tiền đồ trước mắt của mình bị huỷ hoại.
Sau đó Lý Dịch Quân nhìn Mewithe, khổ sở van nài: “Anh Mewithe, anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, anh chắc phải biết được năng lực của tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp công ty kiếm thêm được nhiều tiền hơn nữa. So với việc hợp tác với tập đoàn Bạch Lạc chó má gì đó còn kiếm được nhiều tiền hơn gấp mấy trăm lần, mong anh đừng sa thải tôi!” Cô ta không thể thua Bạch Tố Y được, cô ta rõ ràng đã cướp đi tất cả của Bạch Tố Y.
Nhưng Mewithe nhìn Lý Dịch Quân không khác gì đang nhìn một kẻ đần độn. Con người ngu ngốc này đến bây giờ còn cảm thấy mình sẽ nhận thua vì Bạch Tố Y và tập đoàn Bạch Lạc của cô mà không hay biết rằng đằng sau lưng Bạch Tố Y là một người đàn ông đáng sợ có đủ sức ảnh hưởng đến toàn thế giới. Nếu anh dám làm vậy, đừng nói rằng tập đoàn của anh không giữ được mà đến cả chính anh cũng sẽ có kết cục không lấy gì làm tốt đẹp.
Ngay sau đó Khuôn mặt Mewithe tối sầm lại, anh giận dữ nói: “Không cần nói gì nữa, cô đã làm ra bao nhiêu chuyện bẩn thỉu như vậy lại còn không biết ăn năn hối cải, xem ra việc đưa cô vào danh sách cấm đối với cô vẫn còn nhẹ lắm. Vậy thì lát nữa tôi sẽ đích thân tới Harvard một chuyến, thông báo cho họ biết hành vi này của cô để họ huỷ bỏ tư cách sinh viên của cô.”
Cái gì!
Lý Dịch Quân hoàn toàn sững sờ. Trong đầu cô ta lập tức giống như bị đả kích dữ dội, lúc này không hiểu vì sao lại không ngừng vọng lại lời của Lâm Thiệu Huy nói ngày trước. Tất cả những thứ cô ta cướp lấy của Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy sẽ lấy lại toàn bộ. Trước đây cô ta không coi câu nói này ra gì, thế nhưng lúc này… cô ta mới hiểu rằng Lâm Thiệu Huy nói được làm được, anh ta đã thành công huỷ hoại cuộc đời cô ta.
Lý Dịch Quân không ngờ được rằng Mewithe lại vô tình đến thế, bao năm qua cô ta đã giúp anh ta đàm phán thành công bao nhiêu hợp đồng như vậy, số tiền kiếm được ít nhất cũng phải đến vài tỷ rồi. Nhưng lúc này, Mewithe lại không chút do dự vứt bỏ cô ta, không để cho cô ta chút tình cảm và thể diện nào.
Sau đó, trông thấy Mewithe không mắc bẫy của mình, cô ta lại mặt dày xin Bạch Tố Y tha thứ. Thế nhưng, Lâm Thiệu Huy căn bản không cho cô ta cơ hội, anh lạnh lùng ra hiệu cho Mewithe bên cạnh mình.
Mewithe ngay lập tức phản ứng lại, sau đó ra lệnh cho cấp dưới của mình: “Đưa thứ cặn bã này đi ra ngoài cho tôi! Không được để cô ta làm ảnh hưởng đến nhã hứng của anh Thiệu Huy và cô Tố Y.” .