Sau cùng, Bạch Tố Y đã thành công ký hợp đồng với Mewithe. Khoản đơn đặt hàng đầu tiên dự định bàn giao vào nửa tháng sau, tổng cộng mười ngàn vắc-xin. Cuối cùng, Bạch Tố Y đã tiến bước đầu tiên hướng tới sự vùng dậy rồi.
“Lâm Thiệu Huy, em cảm thấy như em đang nằm mơ vậy!” Từ khách sạn đi ra, Bạch Tố Y nhảy về phía trước và nói, nụ cười trên khuôn mặt kia làm sao cũng không che giấu được. Cô nói tiếp: “Một năm ngắn ngủi này, chuyện đã xảy ra thật không thể tưởng tượng nổi, em cũng cảm thấy vận may của em quá khoa trương. Anh nói xem, chẳng lẽ em thật sự giống như bọn họ nói, là một người có may mắn lớn?”
Phụt!
Lâm Thiệu Huy bỗng chốc bị chọc cười, trong lòng nghĩ: Em có vận may vớ vẩn còn không phải là chồng em chạy gãy chân sao?
“Đáng ghét, anh lại dám giễu cợt em!” Bạch Tố Y tức giận đánh Lâm Thiệu Huy một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Tối nay không cho anh lên giường!”
Lâm Thiệu Huy vội vàng giơ hai tay đầu hàng, bất lực nói: “Bà xã của anh nói gì cũng đúng.” Chỉ cần Bạch Tố Y vui vẻ, Lâm Thiệu Huy có thể làm mọi thứ.
Hồi lâu, Bạch Tố Y cũng thở dài thật sâu một hơi, nói: “Những năm này, em cứ để người ta xem thường, bây giờ cuối cùng cũng xem như em sống ra người rồi.”
Sau đó, cô liền nhìn Lâm Thiệu Huy một cái đầy sâu đậm: “Bọn họ đều nói em có vận may lớn, nhưng với em, anh mới là phúc tinh của em!”
Cô biết, Lâm Thiệu Huy đã giúp giải quyết rất nhiều lần khủng hoảng. Mặc dù Lâm Thiệu Huy không dựa vào bản thân anh, nhưng ít nhất cũng là Lâm Thiệu Huy giúp cô liên hệ với những nhân vật lớn kia.
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, ôm lấy vai cô và nói: “Anh tin rằng chúng ta sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn!”
Thấy vậy, Bạch Tố Y cũng xúc động, nói líu ríu: “Lâm Thiệu Huy, chúng... chúng ta sinh một đứa con được không?”
...
Lúc này, sau khi Lý Dịch Quân bị đuổi ra khỏi khách sạn, trong lòng cô ta lại oán hận: “Đồ khốn! Tạp chủng! Các người dám phỉ báng tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không để các người sống dễ dàng đâu!”
Sau đó, cô ta liền lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại, cắn răng nghiến lợi nói: “Người tôi bảo cậu sắp xếp, cậu đã sắp xếp xong chưa? Tối hôm nay tôi muốn đôi nam nữ chó má đó chết không được tử tế!”
Cô ta vốn không định bỏ qua cho Bạch Tố Y bọn họ. Nếu bọn họ đã ra tay với bản thân cô ta, vậy cô ta quyết định tối nay bọn họ phải chết. Đồng thời, Lý Dịch Quân còn tỏ ý nham hiểm, nhất định phải khiến Bạch Tố Y bị hiếp trước giết sau. Sau đó, cô ta gửi vị trí khách sạn cho sát thủ cô ta mời rồi mới chạy thẳng đến sân bay.
Ban đầu, cô ta cũng tính toán như vậy. Sau khi thuê sát thủ giết người thì cô ta chạy ra nước ngoài, cứ như vậy không ai có thể làm gì được cô ta. Dù sao cô ta sau này cũng không trở về An Nam, không có gì đáng ở lại cái chỗ quái quỷ này, vẫn là nước ngoài tốt hơn.
Sau nửa tiếng, Lý Dịch Quân ngồi trong khoang hạng nhất của một chiếc máy bay, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, khóe miệng chứa đựng một nụ cười độc ác. Cô ta nhìn đồng hồ, đoán rằng Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy lúc này đã thành người chết rồi. Bây giờ cô ta cứ ngồi đợi xem tin tức của thành phố Nam Giang ngày mai thôi.
Ầm!
Động cơ máy bay khởi động, chuẩn bị cất cánh. Lúc này, cuối cùng tim cô ta cũng thả lỏng rồi, lẩm bẩm vô cùng đắc ý: “Dám xúc phạm Lý Dịch Quân tôi ư? Các người đã định trước không may rồi.” Chỉ cần rời khỏi An Nam, vậy thì trời cao mặc chim bay, ai cũng không làm gì được cô ta.
Chỉ là cô ta còn chưa kịp hả hê bao lâu, sự thay đổi bất ngờ xảy ra. Một trận còi xe cảnh sát vang lên, sau đó từng chiếc xe cảnh sát và xe quân đội chạy tới từ xung quanh, bỗng chốc đã chặn máy bay lại. Khung cảnh vô cùng vĩ đại, ngay cả máy bay quân sự cũng sử dụng đến, trông như một bộ dạng bày thế trận chờ quân địch.
Cảnh này cũng trong nháy mắt kinh động tất cả hành khách có mặt.
“Chuyện này là sao? Tại sao cả quân đội cũng tới?”
“Chắc không phải trên máy bay có phần tử khủng bố chứ?”
Tất cả mọi người nhất thời bồn chồn lo sợ. Một cảnh chấn động vĩ đại như vậy vẫn là cả đời này của bọn họ lần đầu nhìn thấy. Mà lúc này, Lý Dịch Quân cũng vì có tật giật mình nên trong phút chốc nhìn thấy những xe cảnh sát kia liền có chút lo lắng. Sắc mặt kia trong nháy mắt trắng bệch, trong ánh mắt cũng mang theo sự căng thẳng tột độ.
Cửa khoang máy bay nhanh chóng được mở ra, từng người lính súng thật đạn thật lần lượt tiến vào bên trong khoang máy bay. Lúc này, tất cả mọi người không dám thở mạnh một cái, rõ ràng đều bị dọa sợ không nhẹ.
Những người lính kia giống như đang tìm gì đó, lúc đến trước mặt Lý Dịch Quân thì bỗng nhiên đứng lại và nói: “Ngẩng đầu lên!”