Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1243: Chương 1243: Chương 1325




Một người lính hét lớn một tiếng, dọa Lý Dịch Quân rùng mình tức khắc, quay đầu qua hoảng hốt lo sợ. Ngay sau đó, một người lính cầm ảnh chụp trong tay so sánh một lần, sau đó chân mày đột nhiên nhíu một cái, bước nhanh rời đi. Hành động này khiến lòng Lý Dịch Quân rơi xuống cực điểm, cảm giác lo lắng trong lòng kia cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt.

Chỉ chốc lát, một ông già mặt mũi hiền lành xuất hiện trước mặt cô ta, cười hỏi: “Cô là Lý Dịch Quân phải không?”

Ầm!

Nghe đối phương nói chính xác tên của mình, cô ta đã hiểu tất cả. Những người này thật sự là đến tìm cô ta. Cô ta sợ hãi nhìn ông già, lo lắng hỏi: “Ông... Ông là ai?”

“Tổng chỉ huy của Nam Lộc!” Không đợi ông già mở miệng, một người lính bên cạnh liền giải thích trước tiên.

Cái gì! Lý Dịch Quân càng bối rối, tổng chỉ huy của Nam Lộc? Đó không phải là người đứng đầu cấp tỉnh sao? Đây chắc chắn là một nhân vật siêu khổng lồ có xuất thân đáng sợ hơn tất cả những người cô ta quen biết. Cho dù là Mewithe thì chỉ sợ cũng không cách nào đánh đồng. Chỉ là tổng chỉ huy Nam Lộc tìm cô ta làm gì?

Vào lúc này, Long Cửu liền cười híp mắt nói: “Tôi tự giới thiệu một chút, tên của tôi là Long Cửu, hôm nay cô hẳn biết tại sao tôi tìm đến cô rồi nhỉ?”

Ầm!

Phút chốc, Lý Dịch Quân như bị điện giật, một chút ngơ ngác và hoang mang toàn bộ đều hiện lên trên gò má khiến cô ta bị dọa sợ đến ngồi phịch xuống đất.

Long Cửu ư? Hóa ra ông già trước mắt này chính là Long Cửu ư? Là sự tồn tại thần bí hù dọa ông Hùng đến mất mặt kia ư?

Trước kia cô ta còn không biết ai là Long Cửu nên căn bản không để tâm đến, mà giờ đây cô ta sắp phát điên rồi.

Long Cửu không được cô ta để tâm kia lại là tổng chỉ huy của Nam Lộc sao?

Đối với cô ta, điều này quả là giống như nằm mơ, hơn nữa còn là một cơn ác mộng.

Hiểu rồi, cô ta hiểu ra tất cả rồi. Thì ra người thật sự có chống lưng không phải là Bạch Tố Y, mà là người chồng bị cô ta xem như đồ vô dụng kia... Lâm Thiệu Huy! Anh lại có thể ra lệnh cho tổng chỉ huy Nam Lộc. Hơn nữa, anh ta còn cử ra một nhánh quân đội đến truy bắt cô ta. Rốt cuộc thân phận của người đàn ông như vậy là kinh khủng cỡ nào?

Ngay sau đó, cô ta đã khóc thành tiếng: “Là... là Lâm Thiệu Huy bảo ông đến bắt tôi phải không?”

Long Cửu cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Xét theo những chuyện trước kia cô đã làm, cậu Thiệu Huy không muốn để cô còn sống rời khỏi An Nam, nói như vậy cô hiểu chứ?”

Trong lời nói của Long Cửu lộ ra sự tôn trọng tràn đầy. Mà câu nói này của Long Cửu giống như sấm nổ, làm cho cô ta bị sợ đến hồn vía lên mây ngay tại chỗ.

Không để cho cô ta sống sót rời khỏi An Nam ư? Lâm Thiệu Huy muốn giết cô ta sao?

“Không! Anh ta không thể làm như vậy, rõ ràng là tôi đã nhận sai rồi. Anh ta làm sao có thể đuổi cùng giết tận chứ?” Lý Dịch Quân gào khóc lên, đã bị dọa đến co quắp.

“Cô cũng không phải là người ác độc sao?” Long Cửu hừ lạnh một tiếng, mặt đầy khinh bỉ nhìn cô ta: “Thời gian trước, cô mới thuê người giết người không phải sao?”

Điều này… Lý Dịch Quân hoàn toàn hóa đá rồi, cô ta nhìn Long Cửu khó mà tin: “Ông, làm sao ông biết?”

Nghe vậy, Long Cửu nhất thời lộ ra biểu cảm xem thường, nhìn Lý Dịch Quân chăm chăm giống như nhìn kẻ ngốc: “Một người ngu ngốc như cô như vậy, mọi cử động đều dưới sự theo dõi của cậu Thiệu Huy, cậu ấy sớm đã biết cô muốn làm gì rồi. Lý Dịch Quân, từ khoảnh khắc cô bắt đầu nổi lòng giết cậu Thiệu Huy kia, cô đã là một người chết rồi!”

Đờ đẫn, Lý Dịch Quân hoàn toàn đờ đẫn rồi. Hóa ra Lâm Thiệu Huy đã sớm biết mọi hành động của bản thân cô ta. Là cô ta đã hủy đi tương lai tốt đẹp của bản thân mình. Bây giờ, công việc cô ta không có cũng được mà thậm chí còn phải vứt bỏ cái mạng nhỏ. Cô ta đã hối hận rồi. Là sự ghen ghét đã hại chết cô ta. Cả đời này của cô ta đều đố kỵ Bạch Tố Y, nhưng cuối cùng bởi vì đố kỵ mà hại cô ta mất đi tính mạng.

“Để cho tôi gặp Lâm Thiệu Huy! Cầu xin ông để cho tôi gặp Lâm Thiệu Huy!” Lý Dịch Quân van xin. Bây giờ cô ta muốn gặp được Lâm Thiệu Huy, nói rõ ràng với Lâm Thiệu Huy để anh tha cho bản thân cô ta một mạng. Lần này, cô ta thật sự sợ rồi.

Chỉ tiếc là Long Cửu lại lắc đầu: “Xin lỗi, cậu Thiệu Huy đã nói rồi, bất kể cô nói gì cũng không thể bỏ qua cho cô!”

“Không! Đừng! Tôi biết sai rồi! Đừng giết tôi!” Lý Dịch Quân la hét kêu gào như một bà điên, muốn chạy trốn khỏi đám người, lảo đảo xông ra khoang máy bay.

Lý Dịch Quân lúc này đã vì sợ hãi mà tinh thần thất thường, cho nên biết rõ chạy không toát nhưng vẫn chạy trốn như kẻ bị điên. Toàn bộ quá trình, Long Cửu chỉ cười nhạt chứ không ngăn cản. Tự bản thân Lý Dịch Quân ra khỏi khoang máy bay, ngược lại giúp ông ta đỡ rắc rối.

Đợi sau khi Lý Dịch Quân hoàn toàn chạy ra khỏi khoang máy bay, lúc này Long Cửu mới dẫn người đi ra ngoài một cách bình tĩnh.

Pằng pằng!

Sau hai tiếng súng vang lên, mọi thứ lại quay về yên tĩnh. Máy bay tiếp tục cất cánh, hết thảy im hơi lặng tiếng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.