Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1246: Chương 1246: Chương 1328




Cái gì!

Chỉ trong một nháy mắt, vẻ mặt của đám người Lâm Dịch lập tức thay đổi!

“Sát khí thật đáng sợ!”

Bọn họ không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy nữa.

Bọn họ đã tham gia vào chiến trường nhiều năm như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sát khí kinh người đến như thế!

Cảm giác đè nén như thế kia, giống như núi Thái Sơn đang đè nặng xuống, khiến bọn họ gần như muốn ngạt thở!

Nhưng mà, không để cho bọn họ kịp phản ứng, đôi chân đang đứng vững trên đất của Lâm Thiệu Huy đột nhiên bật lên, lao vụt đi.

Lâm Thiệu Huy giống như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung, trong nháy mắt đã bước ra ngoài, trong cặp mắt anh phủ kín tơ máu, chỉ còn một màu đỏ tươi đáng sợ. Anh bây giờ giống như một con thú hoang dã đang nổi điên, hận không thể xé nát kẻ địch trước mặt mình thành hàng trăm mảnh!

“Bịch!”

Tên vừa cầm dao kề vào cổ Bạch Tố Y để uy hiếp cô, chỉ trong nháy mắt đã đầu một nơi thân một nẻo!

Đầu của hắn ta bị Lâm Thiệu Huy dùng một bàn tay đánh lìa khỏi cổ, bay ra ngoài!

Máu lập tức phun ra như suối!

Chỉ bằng một tay thôi đã giết người trong nháy mắt!

Trời ạ!

Cả đám người Lâm Dịch sau khi nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa sợ tới mức tè ra quần.

Một tông sư mà trong nháy mắt đã chết không kịp ngáp!

Một tông sư đang sống sờ sờ như thế mà lại bị Lâm Thiệu Huy dùng một tay tát bay đầu luôn?

Lúc này, trong lòng bọn họ ai nấy đều có một cảm giác không lành.

Rốt cuộc là bọn họ đã chọc phải dạng quái vật gì vậy?

Đến cả Bạch Tố Y, vào lúc này cũng ngây cả người ra!

Cô chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy khủng bố như thế, anh giết người giống như chỉ đang làm thịt một con gà, con chó.

Trên thân anh tỏa ra loại hơi thở ngông cuồng ngnag ngược, khiến cho mỗi lỗ chân lông trên người cô dường như đều đang điên cuồng run rẩy.

Lâm Thiệu Huy của hiện tại nhìn rất giống như một Ma Vương!

Là anh!

Hơi thở này quá quen thuộc!

Tông sư Lâm trước kia từng giết người trên sàn đấu, chính là anh!

Lâm Thiệu Huy chính là tông sư Lâm!

Bạch Tố Y chỉ cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung đến nơi! Chồng của mình lại chính là tông sư Lâm nổi danh thiên hạ kia ư?

Mình, thật sự không đoán sai?

Sau khi sự thật này được xác minh, cô vẫn cảm thấy tất cả những chuyện này vô cùng khó tin, giống như mình đang nằm mơ vậy.

Một đứa con rể bị tất cả mọi người coi thường, một tên đàn ông bị mọi người cho rằng chỉ biết ở nhà chui rúc trong bếp, sống bám váy vợ mà lại là tông sư Lâm được cả vạn người kính ngưỡng?

Bạch Tố Y chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lúc này cô không biết mình nên phản ứng lại như thế nào cho đúng nữa.

Còn Lâm Thiệu Huy cũng bởi vì quan tâm quá nên bị loạn, do đó lúc này anh cũng chẳng thèm đoái hoài tới việc mình đã bị lộ ra thân phận. Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là để cho đám người Lâm Dịch chết không được yên thân!

Cùng lúc đó, đám người Lâm Dịch đã không còn nói ra được một lời nào, bọn họ chỉ còn có thể dùng ánh mắt hoảng sợ tột độ để nhìn Lâm Thiệu Huy.

Dường như Lâm Thiệu Huy bây giờ chính là một con quỷ khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi!

“Cộp cộp cộp…’

Ngay sau đó, Lâm Thiệu Huy đi về phía bọn họ, dần dần ép sát tới, trong mắt anh chỉ còn lại sự hung hăng khát máu và ý muốn giết người.

“Nếu các người đã không cút đi, vậy thì tất cả cùng chết ở chỗ này đi!”

Lâm Thiệu Huy thét lên một tiếng, sự tức giận của anh đã không thể ngăn lại được nữa rồi!

Cả đám người Lâm Dịch ai nấy đều cảm thấy da đầu mình tê dại, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn ý thức được một điều, rằng cái tên vô dụng của ngày xưa bị bọn họ giẫm dưới lòng bàn chân đang đứng trước mặt bọn họ đây, bây giờ đã là một đại tông sư vô cùng đáng sợ!

Anh muốn giết bọn họ, thì cũng nhẹ nhàng như giết một con gà, con chó mà thôi!

Ai có thể ngờ được rằng kẻ vốn là người vô dụng nhất của nhà họ Lâm bây giờ đã trở thành sự tồn tại đáng sợ nhất của nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm như thế này là đã tự tạo cho mình một kẻ địch vô cùng mạnh rồi!

“Rầm! Rầm!”

Chỉ là, ngay vào lúc bọn họ còn đang ngây người ra thì Lâm Thiệu Huy đã bạo phát, trực tiếp đánh ra hai quyền, đánh chết hai tông sư đang sống sờ sờ đứng ở đó.

Tông sư đối đầu với đại tông sư, thì khả năng đối kháng đã gần như bằng không!

Chỉ có một con đường chết mà thôi!

“Lâm Thiệu Huy, rốt cuộc mày là ai!”

Lâm Dịch cũng bi phẫn rống lên, lúc này hắn ta biết mình đã không còn đường lui nữa rồi, cho nên dứt khoát không thèm trốn nữa.

Lâm Thiệu Huy cười gằn lao về phía hắn ta:

“Là người mà các người không thể nào chọc vào nổi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.