Trong vài phút tiếp theo, đám người Lâm Dịch hoàn toàn ý thức được cái gì gọi là tuyệt vọng. Lâm Thiệu Huy đang giết người, nhưng anh cũng không chỉ là giết người mà càng giống như là đang trút giận, đang băm xác.
Hắn ta trơ mắt nhìn Lâm Thiệu Huy xé đồng bọn của hắn ta từng người một thành mảnh nhỏ, vậy mà đến cuối cùng lại không có một cái thi thể nguyên vẹn. Lâm Dịch đã sắp bị dọa đến tiểu ra quần bởi vì hắn ta biết rất rõ rằng đây chính là kết cục kế tiếp của hắn ta. Lâm Thiệu Huy tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn ta.
Hắn ta run run rẩy rẩy nhìn Lâm Thiệu Huy, đã không cách nào che giấu sợ hãi trong mắt: “Những năm gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên người cậu thế?”
Làm sao Lâm Thiệu Huy có thể trở nên kinh khủng như vậy? Tên vô dụng này trước kia bị bọn họ giẫm đạp ở dưới lòng bàn chân, mà bây giờ giết bọn họ lại giống như tùy ý nhẹ nhàng giết chết một con kiến. Đây quả thật là nằm mơ!
“Nhờ mấy người ban tặng, tôi đã trải qua địa ngục, địa ngục người nhà họ Lâm mấy người ban cho!” Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nói ra, một tay bóp ở cổ họng của Lâm Dịch, nhấc bổng hắn ta lên cao.
Răng rắc!
Một tiếng rạn nứt vang lên, cái cổ của Lâm Dịch liền bị Lâm Thiệu Huy cứng rắn bẻ gãy. Máu từ miệng, mũi, tai, mắt chảy ra mà chết. Hai tròng mắt của Lâm Dịch giống như là muốn nứt ra vậy, trong đầu xem lẫn sự hối hận dày đặc. Nếu như ngay từ đầu hắn ta không cưỡng ép Bạch Tố Y thì có lẽ sẽ không có kết quả như bây giờ rồi.
Rồng có vảy ngược, ai đụng vào nó thì sẽ phải chết!
Mà ngay vào lúc này, điện thoại của Lâm Dịch vang lên, Lâm Thiệu Huy nhận máy thay hắn ta, đầu bên kia liền truyền đến một giọng chửi bới không kiên nhẫn: “Lâm Dịch, anh chết rồi sao? Đã đến lúc nào rồi mà vẫn chưa mang người về cho tôi?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đôi mắt của Lâm Thiệu Huy bắt ra tia rét lạnh, sau đó cười lạnh nói: “Hắn ta quả thật ngay lập tức sắp chết rồi, hơn nữa anh lập tức cũng sẽ chết sớm thôi!”
Hả?
Lâm Tuấn Thiên ở bên kia lập tức giật nảy mình, sau đó trầm giọng nói: “Lâm Thiệu Huy, là anh!”
Sau đó, anh ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc mà nói: “Anh vừa mới nói cái gì, Lâm Dịch hắn ta sắp chết luôn rồi sao?”
Lâm Dịch chính là người thân cận của anh ta, dưới tay còn mang theo mấy tên tông sư nữa đi bắt Lâm Thiệu Huy, đây không phải dễ như là bắt rùa trong bình sao? Hắn ta làm sao có thể chết chứ?
Mà bây giờ, Lâm Thiệu Huy lại cười nhạt một tiếng: “Không sai, bởi vì tôi sẽ giết chết hắn ta!”
Nghe được lời này, Lâm Tuấn Thiên ở đầu bên kia lập tức yên lặng rất lâu, sau đó liền bắt đầu trực tiếp điên cuồng cười thật to: “Anh giết chết Lâm Dịch? Anh đang đùa tôi sao? Chỉ bằng cái đồ vô dụng như anh, làm sao có thể giết chết được Lâm Dịch chứ?” Anh ta căn bản cũng không tin Lâm Thiệu Huy có năng lực như vậy.
“Tôi có thể giết hắn ta hay không, một lát nữa chẳng phải anh sẽ biết sao?” Lâm Thiệu Huy cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó hỏi Lâm Dịch: “Lâm Tuấn Thiên bây giờ đang ở đâu? Đưa tôi đi gặp anh ta!”
Lâm Dịch kinh ngạc nhìn Lâm Thiệu Huy: “Cậu chắc chắn chứ?”
Cái tên này biết rõ ràng Lâm Tuấn Thiên sắp xếp kết cục một người phải chết, vậy mà còn chủ động chui đầu vào? Đây không phải là ngu ngốc sao?
“Thế nào, hay là anh muốn chết ở nơi này?” Lâm Thiệu Huy cười lạnh hỏi.
Lâm Dịch lập tức rùng mình một cái, trong mắt quệt qua một tia hận thù không rõ ràng: “Tôi dẫn cậu đi gặp cậu hai là được!”
Dù sao hắn ta căn bản cũng dự định đưa Lâm Thiệu Huy đi gặp Lâm Tuấn Thiên, tuy rằng quá trình xảy ra có chút ngoài ý muốn nhưng kết quả cũng được rồi. Hơn nữa, Lâm Dịch còn biết Lâm Tuấn Thiên vì muốn đối phó với tông sư Lâm kia đã sắp xếp một đại tông sư đợi anh ta đến chịu chết. Sự tồn tại đó đến từ tông môn ẩn thế huyền bí, thực lực vô cùng kinh khủng. Lâm Thiệu Huy dám đi thì nhất định sẽ phải chết. Sau đó, khóe miệng của Lâm Dịch lại hiện lên một nụ cười nham hiểm, đồng thời ở trong lòng giễu cợt Lâm Thiệu Huy không biết sống chết. Đợi khi cậu hai đến nơi đó, Lâm Thiệu Huy đã là một người chết rồi.
Nhìn đến Bạch Tố y ở đây, cô đã hoàn toàn sợ choáng váng, khó tin mà nhìn Lâm Thiệu Huy: “Lâm Thiệu Huy, anh cuối cùng còn có bao nhiêu bí mật giấu em?”
Lâm Thiệu Huy chỉ cười khổ, nói: “Vợ, chờ anh trở về, anh sẽ giải thích rõ ràng toàn bộ từ đầu đến cuối cho em, được không?”
Bạch Tố Y do dự một chút, cuối cùng thở dài nói: “Anh nhất định phải bình an trở về, đem hết tất cả đều nói rõ ràng ra cho em!”
Lâm Thiệu Huy nhẹ nhàng gật đầu liên tục, sau đó dẫn theo Lâm Dịch đi đến chỗ cần đến.