“Bạch Tố Y, ngồi đi!”
Kim Thừa Ân cực kỳ lịch thiệp thay cô kéo ghế, trong lòng anh ta cũng rất đắc ý, lần này Bạch Tố Y hẳn là đã biết đi theo một tên rác rưởi thì sẽ có kết quả gì?
Nhưng mà, Bạch Tố Y một chút phản ứng cũng không có, thậm chí còn có tí buồn cười.
Lưu Bích Cần và Kim Thừa Ân kẻ xướng người họa thế này, e rằng họ đã sớm thương lượng với nhau trước rồi đấy.
Một năm qua cô đã gặp qua không biết bao nhiêu trò yêu ma quỷ quái, làm sao có thể nhìn không thấu được chút thủ đoạn nhỏ này?
Đối với Kim Thừa Ân, cô ngày càng thêm khinh thường cùng thất vọng!
Thì ra đây mới chính là bộ mặt thật của người đàn ông này!
Năm đó nói vứt bỏ liền vứt bỏ, nhưng giờ lại muốn quay về phá hoại gia đình cô, anh ta nghĩ rằng Bạch Tố Y cô là ai?
“Chúng ta nói chuyện chính đi!”
Bạch Tố Y lạnh lùng nói, cô cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.
Nếu không phải bởi vì nghĩ đến chuyện cứu người, thì hiện tại cô đã rời đi rồi.
"Không vội đâu! Tố Y, anh đặc biệt tặng cho em một món quà!"
Vừa nói, Kim Thừa Ân vừa vỗ vỗ tay, sau đó một đám nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh kem lớn từ ngoài cửa tiến vào, mà phía trên chiếc bánh kem đó còn có đặt lên một hộp nhẫn.
Kim Thừa Ân muốn làm gì, đã là điều hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Chỉ là!
Trên mặt Bạch Tố Y không mảy may cảm động tí nào, ngược lại là vẻ khinh thường sâu sắc.
Cô bị lừa rồi!
Kim Thừa Ân gọi cô đến đây hoàn toàn không có ý muốn nói về công việc. Mà là muốn nối lại tình xưa với cô.
Lúc này, Kim Thừa Ân mở hộp nhẫn ra, quỳ xuống trước mặt Bạch Tố Y, thâm tình chân thành nói:
"Bạch Tố Y, trước kia anh rời đi thật sự là do tình thế bắt buộc. Anh cùng vợ hiện tại của anh không có tình cảm gì với nhau cả, đã sống riêng hai nơi rất nhiều năm rồi!"
"Chúng ta hãy lại lần nữa trở về bên nhau đi, anh không ngại em đã kết hôn rồi đâu!"
Wow!
Mọi người nhất thời liền sợ ngây người!
Kim Thừa Ân thế mà có ý định theo đuổi Bạch Tố Y lại một lần nữa?
Nhưng mà, không chỉ có thế!
Mọi người nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Kim Thừa Ân, sau đó nhất tề cảm thán một tiếng đầy khoa trương.
"Trời ơi! Một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, cái này có giá trị ít nhất cũng mấy trăm ngàn đô đó?"
"Cái gì mà mấy trăm ngàn đô, đây chính là chiếc nhẫn tình yêu vĩnh cửu của Christie được bán đấu giá trị giá một triệu rưỡi đô đó!"
Người nào người nấy đều vô cùng chấn động!
Tất cả mọi người ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu kia.
Nhất là những người phụ nữ!
Sau khi nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, tất cả mọi người đều phát điên lên, một đám người ánh mắt đều phát ra ánh sáng màu xanh lục.
Nếu có một người đàn ông cầm chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy đến cầu hôn bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự mà gả cho đối phương.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Kim Thừa Ân cũng tự tin rằng Bạch Tố Y khẳng định sẽ thích.
Nhưng đáng tiếc lần này, lại khiến anh ta phải thất vọng!
Bạch Tố Y hờ hững nhìn liếc qua chiếc nhẫn kim cương kia, nhưng vẻ mặt lãnh đạm nói:
“Cho nên trong mắt anh tôi chỉ đáng giá một triệu rưỡi đô thôi phải không?”
Lâm Thiệu Huy còn tặng cho cô châu báu trị giá một trăm năm mươi triệu đô!
Mà Lâm Thiệu Huy ngay cả ánh mắt cũng không chớp mắt tí nào.
Lời nói này của Bạch Tố Y nhất thời khiến vẻ mặt Kim Thừa Ân cứng đờ, chiếc nhẫn kim cương hơn một triệu đô thế này còn không được sao?
"Chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, nhưng mà chồng tôi tặng cho tôi một thứ càng đẹp hơn, sang quý hơn cơ!"
Nói xong, Bạch Tố Y đứng dậy và chuẩn bị rời đi:
"Anh đã không có gì để nói với tôi, vậy tôi xin cáo từ."
Lần này, trực tiếp khiến Kim Thừa Ân luống cuống, anh ta đã biết qua các dạng thiên kim tiêu tiền như rác, thế nhưng cũng không thể làm cảm động Bạch Tố Y?
Còn tất cả mọi người đều sững sờ, chiếc nhẫn kim cương hơn triệu đô thế mà Bạch Tố Y đến liếc mắt một cái cũng không nhìn đến?
Thế này là điên rồi phải không?
“Bạch Tố Y, cô giả bộ làm cái gì thế, ai chẳng biết chồng của cô là thằng khố rách áo ôm, ăn cơm mềm mà sống qua ngày, anh ta lại có thể tặng cho cô trang sức đắt tiền hơn thế này sao?”
Lưu Bích Cần lại nhảy ra mà sỉ nhục cô, trên mặt mang theo vẻ khinh bỉ nồng đậm.
Mà mọi người cũng cười khẩy theo.
Bởi vì những gì Bạch Tố Y nói cũng thật buồn cười, tất cả bọn họ đều nghi ngờ có phải Bạch Tố Y là đang nằm mơ hay không.
Chồng mình mang đức hạnh gì, bản thân mình trong lòng còn không biết rõ sao?
Mà Bạch Tố Y chỉ bật cười khinh thường, thậm chí cũng lười giải thích, chồng của cô là đại tông sư, tặng cô hơn 150 triệu đô tính có gì đâu?
Làm sao những con kiến này làm sao có thể biết được chồng cô chính là người tài giỏi phi phàm?
Lúc này, cô thậm chí cũng lười giải thích với bọn họ, liền trực tiếp bước lên, dự định rời đi.
"Bạch Tố Y, em thật sự không muốn cho anh một cơ hội nữa sao? Anh rất muốn bù đắp cho em thật tốt!"
Kim Thừa Ân vội vàng đuổi theo, thâm tình trìu mến nhìn Bạch Tố Y:
"Em muốn anh làm như thế nào anh đều có thể làm theo, chỉ mong em cho anh thêm một cái cơ hội để anh có thể chăm sóc em đến hết quãng đời còn lại!”
Chỉ là!
Bạch Tố Y quay đầu lại nhìn, vẻ mặt lạnh như băng:
“Cám ơn, nhưng không cần!”
“Bởi vì đã có người ở bên cạnh chăm sóc tôi rồi!”