Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1267: Chương 1267: Chương 1349




Vẻ mặt Kim Thừa Ân cứng đờ lại, sau đó khuôn mặt anh ấy hoàn toàn âm trầm xuống.

“Tên rác rưởi kia, thật sự tốt như vậy sao?”

Bản thân anh ta thật sự đến một tên ăn cơm mềm cũng không sánh bằng?

Mắt Bạch Tố Y bị mù rồi!

Anh ta trở thành chủ tịch hội đồng quản trị vào đầu tuổi ba mươi, tổng lợi nhuận hàng năm của các công ty dưới tay anh ta có thể lên tới một trăm năm mươi triệu đô!

Có thể xưng là nhân trung long phượng!

Nhưng Bạch Tố Y, thế mà thực sự nghĩ rằng một tên ăn cơm mềm còn tốt hơn anh ta?

Đây là một sự sỉ nhục đối với anh ta!

Chát!

Nhưng mà, đáp trả lại anh ta chính là một cái tát thật mạnh vào mặt.

Kim Thừa Ân nhận một cái tát trên mặt, vẻ mặt hoàn toàn sững sờ, giống như không thể tin rằng Bạch Tố Y thế mà sẽ ra tay đánh mình.

Lúc này khuôn mặt thanh tú của Bạch Tố Y đã lạnh băng, trong mắt lộ ra lửa giận nồng đậm:

“Tôi không phải đã cảnh cáo anh không được xúc phạm chồng tôi rồi sao?”

Vẻ mặt của anh ta càng thêm kinh ngạc, Bạch Tố Y thế mà đánh anh ta vì cái tên rác rưởi kia sao?

“Tiện nhân, cô còn dám đánh Thừa Ân, tôi thấy cô đang muốn tìm cái chết đây mà!”

Lưu Bích Cần nổi trận lôi đình, tiến tới muốn tát Bạch Tố Y một cái.

Nam thần của chính mình bị đánh ở trước mặt, cô ta làm sao có thể bỏ qua?

Hừ!

Bạch Tố Y đột ngột nhìn về phía Lưu Bích Cần, trong đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng thấu xương.

Không biết lý do tại sao!

Bị một đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm như vậy, bàn tay đang giơ lên của Lưu Bích Cần không có dũng khí để đánh xuống, dù thế nào cũng không có dũng khí vung tay xuống.

Giống như nếu như cô ta dám ra tay đánh xuống, sẽ gây ra đại họa vậy!

Bạch Tố Y thấy vậy, nhất thời cười lạnh, cao cao tại thượng nói:

“Cô dám động đến một sợi lông của tôi, chồng của tôi sẽ khiến cho cô chết không được tử tế, cô có tin không?”

Bây giờ!

Bạch Tố Y biết rằng mình không cần phải sợ nữa!

Chồng cô chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cô!

Bầu không khí yên tĩnh không tiếng động!

Tất cả mọi người đều bị khí thế cường đại của Bạch Tố Y làm cho chấn động, trong nhất thời cả người ngây ra như phỗng.

Lúc này mọi người đều cảm thấy Bạch Tố Y lúc này rất không dễ trêu chọc.

Ah!

Ngay sau đó, Bạch Tố Y cười lạnh một tiếng rồi quay người trực tiếp rời đi.

"Bạch Tố Y, cô đứng lại đó."

Kim Thừa Ân vội vàng bắt lấy tay Bạch Tố Y, cầu xin nói:

"Nếu em không thích, anh sẽ không vô lễ nữa, chúng ta ngồi xuống nói về chuyện hợp tác có được không?"

Bạch Tố Y vốn không còn tin những điều vô nghĩa của đối phương nữa, lúc này đang muốn từ chối.

Chỉ là!

Lưu Bích Cần lại dẫn đầu ghen ghét nói:

"Thừa Ân, anh giữ cô ta lại làm gì? Nếu người phụ nữ này cho rằng ở bên cạnh một tên rác rưởi là rất tốt, vậy hãy để tùy cô ta đi!"

"Không biết chừng cô ta chỉ thích tiểu bạch kiểm thì sao?"

Lúc này, Lưu Bích Cần cũng phản ứng lại, trên mặt mang theo vẻ khinh thường sâu sắc.

"Còn nữa, chồng cô chỉ là một kẻ ăn cơm mềm, có bao nhiêu bản lĩnh, cô gạt quỷ chắc?"

Và rồi lúc này!

Bạch Tố Y trực tiếp hất tay Kim Thừa Ân ra, lạnh lùng nói:

“Xin anh tự trọng!”

Nhưng Kim Thừa Ân làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy, ở trong mắt anh ta hiện lên một tia oán hận.

“Bạch Tố Y, nếu em rời đi như vậy, nhân viên trong công tay anh cũng sẽ hoàn toàn xong rồi!”

Anh ta lại bắt đầu chơi bài tình cảm.

Nhưng Bạch Tố Y lại muốn từ chối.

Chỉ là!

Vào lúc này, một giọng nói nghiền ngẫm vang lên:

“Đúng vậy đó, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, làm sao có thể rời đi vào lúc này được cơ chứ?”

Sau đó, một người đàn ông xuất hiện ở giữa sảnh!

Bầu không khí im lặng tĩnh mịch trong giây lát, tất cả mọi người mang theo ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhìn đối phương.

“Lâm Thiệu Huy!”

Bạch Tố Y không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ xuất hiện ở đây.

Ngay lập tức, vẻ mặt của cô ấy trở nên có chút kích động, cô sợ Lâm Thiệu Huy sẽ nghĩ rằng mình đã phản bội anh, nên lặng lẽ đến để làm một thỏa thuận với Kim Thừa Ân.

Mà khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, trong nháy mắt Lưu Bích Cần ngay lập tức nhận ra đó là ai, sau đó nói với vẻ mặt nham hiểm:

"Chàng trai trẻ, cậu chính là người chồng rác rưởi của Bạch Tố Y đó à, vợ cậu ở sau lưng cậu lén lút vụng trộm với người khác mà cậu cũng không biết, thật đáng thương quá đi!”

Khi nghe điều này!

Vẻ mặt của Bạch Tố Y thay đổi hoàn toàn, tức giận thét lên:

“Lưu Bích Cần, cô đừng có ngậm máu phun người!”

Sau đó, cô hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy lắc đầu nói:

“Lâm Thiệu Huy, em không có! Em thật sự không có! Anh phải tin em!”

Dáng vẻ lo lắng căng thẳng kia thật giống như sợ Lâm Thiệu Huy sẽ hiểu lầm, sau đó không cần cô nữa.

Lâm Thiệu Huy mỉm cười nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói:

"Đồ ngốc, cuộc nói chuyện vừa rồi của mọi người anh đều đã nghe thấy hết rồi. Vừa rồi em thật sự rất khí phách!"

Bạch Tố Y nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói:

"Có phải là em có chút quá đắc ý vênh váo rồi không?"

"Làm sao có thể chứ? Thân là người phụ nữ của anh, em nên khí phách như vậy mới đúng!"

Lâm Thiệu Huy mỉm cười, sau đó nhìn về phía Lưu Bích Cần:

"Vừa rồi, cô xúc phạm vợ tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.