Lúc ấy, Lâm Thiệu Huy rời khỏi phòng họp không bao lâu thì bấm gọi số điện thoại của Phương Y Thần.
Phương Y Thần ở đầu dây bên kia thấy cuộc gọi của Lâm Thiệu Huy thì có vẻ phấn khích:
“Anh Thiệu Huy, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi vậy? Tôi còn tưởng anh quên tôi rồi đó!”
Giọng điệu đau lòng, cứ như cô tình nhân bị bỏ quên đã lâu.
Lâm Thiệu Huy cũng cảm thấy mấy lời của Phương Y Thần có hơi ám muội, lúng túng cười đáp lại:
“Gần đây tôi hơi bận nên không gọi điện thoại cho cô được.”
Phương Y Thần ở đầu dây bên kia thở dài, càng hờn giận hơn:
“Tôi muốn gọi cho anh nhưng lại sợ vợ anh phát hiện nên chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, may mà anh gọi tới rồi.”
Hơ...
Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy khó coi hơn, sao càng nói càng mập mờ thế này.
Y như người tình bị lạnh nhạt vậy.
“Chuyện đó, Y Thần, tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ!”
Phương Y Thần nghe anh nói thế thì hào hứng hẳn lên, cười nói:
“Tôi biết ngay mà, đang yên đang lành anh lại gọi cho tôi làm gì cơ chứ!”
“...”
Lâm Thiệu Huy càng lúng túng hơn.
“Được rồi, không trêu anh nữa, anh nói đi, muốn tôi giúp gì nào?”
Phương Y Thần cười hỏi.
“Bây giờ tôi đang ở thủ đô, tôi muốn cô làm người đại diện cho loại vắc xin mới của tôi, cô xem thử lúc nào rảnh có thể tới thủ đô được?”
Nghe anh nói xong thì Phương Y Thần im lặng không nói gì.
Lâm Thiệu Huy còn tưởng rằng cô từ chối nên cười nói:
“Nếu như cô không có thời gian cũng không sao, không phải chuyện gì ghê gớm cả.”
Phương Y Thần mỉm cười nói:
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy có hơi kỳ quái, anh để tôi gặp mặt chị dâu, không sợ tôi sẽ đoạt quyền sao?”
Lâm Thiệu Huy càng trở nên khó xử hơn, người phụ nữ này muốn làm tiểu tam đến điên rồi hả?
Phương Y Thần thấy Lâm Thiệu Huy không nói gì thì cười đến đau cả bụng:
“Được rồi, lần này thực sự không trêu anh nữa, anh gửi địa chỉ cho tôi đi, đúng lúc tôi đang ở gần thủ đô, tôi sẽ tới tìm anh ngay lập tức!”
Lâm Thiệu Huy thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói cho cô biết địa điểm chính xác của Dược phẩm Hoa Liên.
Cúp điện thoại, Phương Y Thần nghĩ tới điều gì đó, cười đỏ cả mặt, nhẹ giọng vừa cười vừa mắng một câu:
“Thực sự càng ngày càng không biết xấu hổ!”
Cô chủ động chọc ghẹo Lâm Thiệu Huy sao?
Thậm chí còn nói chuyện trắng trợn như vậy?
Cứ như hận không thể làm tình nhân của Lâm Thiệu Huy vậy, quá đáng nhất là cô không có bất kỳ dây thần kinh xấu hổ nào!
Lúc đó, Phương Y Thần nói với trợ lý của mình:
“Sắp xếp một chiếc máy bay trực thăng cho tôi ngay đi, tôi muốn tới thủ đô!”
Cái gì!
Nghe cô nói vậy, trợ lý Phương Y Thần hoảng hốt nói:
“Phương Y Thần, chị điên rồi sao? Ngày mai buổi nhạc hội của chị bắt đầu rồi, bây giờ chị không dành thời gian đi diễn tập còn chạy linh tinh đi đâu?”
“Chị có định mở buổi nhạc hội này nữa không đây? Chị có quan tâm fan hâm mộ của chị nữa không hả?
Hóa ra, Phương Y Thần không ở thủ đô, chỉ vì muốn gặp Lâm Thiệu Huy nên cô mới nói bừa như thế.
Vì vậy, khi một người phụ nữ đã yêu bạn điên cuồng rồi thì vĩnh viễn bạn sẽ không biết được cô ấy sẽ làm ra chuyện gì.
Một Phương Y Thần yêu ca hát nhất, đêm trước buổi nhạc hội lại muốn vứt bỏ sự nghiệp của mình chạy tới thủ đô để gặp mặt người yêu.
“Cô cũng nói là ngày mai rồi đấy thôi, trước khi buổi nhạc hội bắt đầu thì tôi quay lại là được!”
Phương Y Thần lè lưỡi, có hơi buông thả nói.
Cô thực sự nhớ Lâm Thiệu Huy muốn chết rồi!
“Tốt nhất là như vậy, nếu như trước giờ biểu diễn ngày mai mà cô không về kịp thì tự cô phải giải thích với fan hâm mộ của cô đó!”
Phương Y Thần vui mừng, gật đầu thật mạnh:
“Tôi biết rồi mà, nhớ chuẩn bị máy bay tư nhân cho tôi nhanh một chút nha, tôi có việc gấp!”
Đồng thời, cô thầm nói một câu trong lòng:
“Anh Thiệu Huy, sắp được gặp anh rồi, thực sự quá tốt!”