“Nhất định là chúng ta đòi quá ít, nếu biết thằng Lâm Thiệu Huy kia đần độn dễ lừa như vậy vừa nãy chúng ta nên đòi 12 triệu đô. Không! Phải đòi 15 triệu đô!”
Vương Hữu Tài cũng hơi hối hận, ông ta không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ hào phóng như vậy, trực tiếp đưa cho họ tờ chi phiếu 7,5 triệu đô.
Hai ba con nhà này thật không biết liêm sỉ, đã lừa tiền người khác lại còn hối hận vì đòi không nhiều, không biết xấu hổ lại không có lương tâm.
“Không sao, còn nhiều thời gian!”
Vương Chí Quân cười xấu xa nói, đợi 7,5 triệu này hết lại đến đòi bọn họ là được!
Cái gì!
Vương Hữu Tài sợ ngây người, nhìn Vương Chí Quân một cách khó tin:
“Mày còn định mượn bọn họ tiếp?”
Bảy triệu rưỡi này không đủ nhiều hay sao?
Vả lại khi bọn họ đòi 7,5 triệu đô mấy người kia đã không chịu.
Nếu lại một lần nữa mở miệng đòi, bọn họ còn có thể đồng ý sao?
“Ba, ba có bị ngốc không? Bọn họ nhiều tiền như vậy, chúng ta cứ như vậy bỏ qua sao?”
Vương Chí Quân nói một cách cực kỳ vô sỉ.
Bọn họ có thể nhẹ nhàng bỏ ra 7,5 triệu đô như vậy có nghĩa là bọn họ chẳng thiếu tiền, nếu như ông ta không lấy nhiều một chút không phải rất có lỗi với bản thân hay sao?
“Vừa rồi mày đòi 7,5 triệu đô bọn họ đã không vui rồi, lần sau bọn họ có thể đồng ý cho mày vay sao?”
Vương Hữu Tài hỏi.
“Nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta ăn vạ, rồi chạy đến Dược phẩm Hoa Liên nói xấu bọn họ, nói bọn họ ăn cháo đá bát.”
“Ha ha, nhờ có mấy cái bánh bao thiu kia mà nhà chúng ta có thể ăn bám bọn họ cả đời!”
Vương Chí Quân đã tính toán xong xuôi, cả đời này ông ta sẽ ăn bám nhà Bạch Tuấn Sơn, ai bảo bọn họ nợ ơn nhà ông ta chứ!
Nhà ông ta đã cứu mạng cả nhà bọn họ, cho dù ông ta có đòi thêm nhiều hơn nữa cũng không quá đáng, số tiền đó là thứ bọn họ phải trả cho nhà ông ta.
“Ba, nếu như ba muốn nửa đời sau sống trong nhung lụa, ăn trơn mặc trắng thì phải ăn vạ bọn họ!”
Vương Chí Quân bản chất là một kẻ ăn bám, suốt ngày chỉ biết ăn uống đánh bạc, chưa bao giờ làm việc đàng hoàng.
Trước kia ông ta ăn bám Vương Hữu Tài, bây giờ có đại gia để ông ta ăn bám, một kẻ giống ký sinh trùng như ông ta sao chịu bỏ qua?
Vương Chí Quân xúi giục Vương Hữu Tài:
“Hơn nữa, chúng ta đã cứu mạng cả nhà bọn họ, chúng ta có lý, bọn họ hẳn nên nuôi chúng ta đến già chứ?”
Nghe thấy vậy Vương Hữu Tài cũng động lòng, ông ta cười nói:
“Vậy thì nghe mày!”
Đêm đó Vương Chí Quân liền đi sòng bạc nổi tiếng nhất thủ đô, còn tìm mấy cô nàng cùng vui vẻ, chỉ riêng buổi tối này ông ta đã thua 450 nghìn đô.
Nhưng ông ta căn bản không để chuyện này vào trong lòng, bởi vì ông ta vẫn còn hơn 6 triệu đô, quan trọng hơn vẫn còn nhà Bạch Tố Y nuôi ông ta, ông ta sợ cái gì chứ?
Mà lúc này Lâm Thiệu Huy đang ở Dược phẩm Hoa Liên xử lý công việc!
Trương Hà Quân đột nhiên bước vào trong, vẻ mặt có chút khó coi.
“Sao thế?” Lâm Thiệu Huy có chút khó hiểu hỏi.
“Anh Thiệu Huy, tiếp theo cho dù có nhìn thấy gì cũng mong anh không tức giận!”
Trương Hà Quân thở dài, dáng vẻ vô cùng căng thẳng.
“Có chuyện gì thì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
Lâm Thiệu Huy không biết Trương Hà Quân đang lo lắng gì.
Trương Hà Quân cũng không nói thêm nữa, ông ta hướng ra cửa nói một câu:
“Mang vào!”
Tiếp đó, có mấy người khiêng đồ từ ngoài cửa đi vào trong.
Giây phút Lâm Thiệu Huy nhìn thấy thứ kia, đôi mắt anh co lại, bởi vì thứ đang được mang vào là một chiếc quan tài.
Hơn nữa còn là một chiếc quan tài vừa mới được đào lên!
Chiếc quan tài đó cũ nát và bẩn vô cùng!
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại vô cùng căng thẳng, anh bước nhanh về phía quan tài.
Khi nhìn thấy cái tên trên chiếc quan tài, đầu anh trong nháy mắt nổ tung!
Mộ của Tống Thị!
Đây là mộ của mẹ anh!
Vậy nhưng nó lại bị người khác đào lên!
Lúc sống thì chịu đủ tra tấn, sau khi chết cũng chẳng được yên thân!
Ầm!
Đôi mắt Lâm Thiệu Huy xung huyết, đỏ đến đáng sợ!
Trong đó chứa đầy sát ý và sự điên cuồng!
Bây giờ anh chỉ muốn giết người!
“Là ai? Là ai làm?”