Lâm Thiệu Huy giống như con sư tử đang nổi điên, anh rống lên những tiếng đầy giận dữ, anh phải biết là kẻ nào làm việc này, là ai to gan dám đào mộ của mẹ anh.
Thình thịch!
Trương Hà Quân ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch:
“Thưa anh, chúng tôi cũng không biết là ai làm, nhưng trên đó có một lá thư tôi nghĩ hẳn lên đưa anh xem.”
Lâm Thiệu Huy vội vàng mở lá thư ra, đập vào mắt anh là dòng chữ ngắn gọn:
Phần quà này tặng cho mày, cảm ơn sự chăm sóc mày dành cho nhà họ Lâm trong thời gian qua.
Ký tên là: Lâm Tông Thụy!
Trương Hà Quân đi tới, sau khi nhìn thấy cái tên này, ông ta lập tức kinh ngạc nói: “Tên Lâm Tông Thụy này là con trai của Lâm Chiêm Bao, từ khi còn rất nhỏ đã bị ông ta đưa sang Mỹ đọc sách, chưa từng trở về.”
“Con trai của Lâm Chiêm bao?”
Lâm Thiệu Huy nghiến răng nghiến lợi, lúc mẹ anh còn sống là Lâm Chiêm Bao khiến bà chịu tủi nhục đau khổ, còn con của ông ta lại dám đào mộ làm nhục mẹ anh.
“Tìm!”
“Tìm nó cho tôi, tôi nhất định băm nó thành ngàn mảnh!”
Lâm Thiệu Huy giận dữ vô cùng, dáng vẻ giống như sắp nổi điên.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lâm.
Ba ông cháu vui vẻ uống rượu, khuôn mặt không giấu nổi sự hưng phấn.
Lâm Chiêm Bao hỏi Lâm Tông Thụy.
“Con thật sự đem mộ của ả đàn bà ti tiện Tống Dao kia đào lên rồi?”
Lâm Tông Thụy là một tên thanh niên tuấn tú, dáng vẻ có đôi nét giống Lâm Thiệu Huy nhưng khí chất lại âm u vô cùng. Hắn ta giống như một con rắn độc, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Lâm Tông Thụy cười lạnh đáp:
“Ả đàn bà đó lúc còn sống khiến nhà họ Lâm chúng ta chịu đủ nhục nhã, bà ta chết rồi nhưng thằng con bà ta lại khiến nhà họ Lâm gặp bao sóng gió, con đào mộ bà ta thì làm sao chứ? Con muốn để bà ta chết cũng không yên thân.”
“Con còn muốn để thằng con hoang Lâm Thiệu Huy kia biết được rằng thứ mà hắn sắp phải đối mặt chính là Lâm Tông Thụy con!”
“Ha ha ha, được lắm, không hổ là đứa cháu mà Lâm Chí Đô dày công nuôi dạy, có ý chí!”
Lâm Chí Đô giơ ngón tay cái với Lâm Tông Thụy, khích lệ nói:
“Xem ra lúc trước đưa con ra nước ngoài du học là quyết định đúng đắn.”
“Hóa ra con mới là người bị nhà họ Lâm đánh giá thấp, về sau nhà họ Lâm phải nhờ con chèo chống rồi.”
Lâm Tông Thụy nghe thấy vậy thì vui mừng ra mặt, chắp tay với Lâm Chí Đô:
“Ông nội yên tâm, con nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người, con sẽ đưa nhà họ Lâm phát triển rực rỡ.”
Sau đó Lâm Tông Thụy nhìn về phía Lâm Chiêm Bao, cười lạnh nói:
“Ba, ba sợ à?”
Sợ?
Lâm Chiêm Bao lập tức khinh thường, nói:
“Con trai của ba chính là người đứng đầu của phân bộ Thánh Đường, ba còn phải sợ thằng ranh Lâm Thiệu Huy kia sao?”
Hóa ra Lâm Tông Thụy đã trở thành thành viên trụ cột của Thánh Đường mấy năm gần đây.
Thánh Đường là tổ chức tội phạm nước Mỹ, nhưng phía sau lưng bọn họ là chính phủ Mỹ, thay mặt chính phủ buôn bán thuốc súng đạn dược, bây giờ có thể coi như trùm buôn bán thuốc súng đạn dược ở Mỹ.
Thánh Đường còn được bên ngoài gọi là ông vua chiến tranh, Thánh Đường cùng với Huyết Ngục thường xuyên xảy ra tranh chấp với nhau.
Thánh Đường có thể cùng Huyết Ngục tồn tại đủ để thấy Thánh Đường đáng sợ như thế nào.
Cũng là bởi như vậy nên Lâm Tông Thụy mới dám coi thường Lâm Thiệu Huy.
Lần này trở về, Lâm Tông Thụy muốn dốc sức giành quyền quyết định nhà họ Lâm!
Đồng thời giết chết Lâm Thiệu Huy!
Hắn ta bây giờ đã là thành viên cốt cán của Thánh Đường, giết một tên Đại Tông Sư dễ như trở bàn tay.
Mà bộ phận hắn ta phụ trách chính là ám sát.
“Tiếp theo con có kế hoạch gì không?”
Lâm Chí Đô quan tâm hỏi Lâm Tông Thụy, hiển nhiên ông ta bây giờ đã sốt ruột muốn lập tức diệt trừ Lâm Thiệu Huy.
Lâm Tông Thụy cười lạnh nói:
“Con am hiểu nhất chính là ám sát nên đương nhiên sẽ dùng thứ mình am hiểu nhất để giết chết thằng đó.”
“Nhưng con sẽ không để cho nó chết dễ dàng như vậy, con sẽ giết chết người thân của nó, sau đó mới tiễn nó lên đường.”
“Để nó nếm thử mùi vị mất đi người thân!”
Ầm!
Lâm Chí Đô lập tức mừng như điên, nắm chặt lấy tay Lâm Tông Thụy:
“Cháu ngoan, cháu ngoan của ông, bây giờ nhà họ Lâm đã có thể dựa vào cháu rồi, cháu nhất định phải để thằng chó kia chết không tử tế!”