Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1510: Chương 1510: Chương 1592




“Được, tôi hứa với cô.” Lâm Thiệu Huy gật đầu nói. “Nếu tôi không thể chữa khỏi bệnh cho bà cụ, tôi sẽ không quấy rầy Bạch Tố Y nữa, cô ấy có thể kết hôn với người mà mình mong muốn.”

Bạch Tố Y rơm rớm nước mắt, cô nhanh chóng giữ chặt lấy tay Lâm Thiệu Huy, nghẹn ngào nói:

“Đừng, Lâm Thiệu Huy, anh đừng như vậy…”

Lâm Thiệu Huy vỗ nhẹ lên tay người con gái ấy, dịu dàng trấn an cô, nói:

“Sẽ không có chuyện gì đâu vợ, anh biết bà sẽ tỉnh lại sớm thôi.”

Vương Diễm Lệ khinh bỉ đảo mắt sang một bên, nói bằng giọng mỉa mai.

“Tạm thời cứ để anh ta hành động tùy tiện đi, chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ phải cút khỏi đây thôi.”

Vương Hữu Tài liếc nhìn bà cụ mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường bệnh, cười khẩy nói:

“Lâm Thiệu Huy, cậu hãy chờ tới ngày cút khỏi nhà họ Khương đi.”

Vương Diễm Lệ thêm mắm thêm muối vào lời nói của đám người nhà họ Từ: “Đợi lát nữa nếu cậu ta giở trò, các anh có thể ném cậu ta ra ngoài!”

“Thím yên tâm, chuyện đó không thành vấn đề.” Một vài thanh niên trẻ vỗ ngực quả quyết.

“Đối với những kẻ rác rưởi như vậy, chúng tôi nhất định sẽ tấn công trước.”

Từ Đức Tường đứng một bên thật sự không thể nhịn được nữa liền xoay người nhìn về phía Vương Diễm Lệ mà mắng.

“Lâm Thiệu Huy đã nói sau khi uống thuốc phải nửa tiếng sau mới có tác dụng. Các người là đang muốn mẹ tôi ra đi như vậy phải không?”

Vương Diễm Lệ vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu, Đức Tường, chúng ta tất nhiên luôn hy vọng mẹ anh có thể tỉnh lại, nhưng tên vô dụng Lâm Thiệu Huy này hoàn toàn không có khả năng làm được điều đó.”

Từ Hữu Dung nghe thấy vậy tức giận hét lên với Vương Diễm Lệ.

“Mẹ, Lâm Thiệu Huy đã nói nửa tiếng sau khi uống thuốc mới có tác dụng thì nhất định là có thể. Tại sao mẹ cứ luôn coi thường anh ấy như vậy chứ?”

Lâm Thiệu Huy mỉm cười, nhấc điện thoại lên kiểm tra thời gian một chút.

“Cũng không mất đến nửa tiếng nữa đâu. Hai mươi phút đã trôi qua rồi, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm vài phút nữa thôi.”

“Ha ha ha, Lâm Thiệu Huy.” Vương Hữu Tài ngạo mạn bĩu môi, nói:

“Da mặt cậu đúng là dày thật đấy! Tốt thôi, tôi cũng muốn xem cậu còn có thể trụ được bao lâu. Còn một phút nữa thôi, để tôi xem sau một tiếng bà cụ có thể tỉnh lại không.”

Từ Đức Tường, người vẫn luôn chăm chú nhìn bà cụ đột nhiên đứng dậy hét lớn:

“Đừng làm ồn, các người đừng làm ồn, nhìn xem, mí mắt mẹ tôi vừa mới giật giật.”

Vương Diễm Lệ lắc đầu, thở dài.

“Đức Tường, tôi biết anh là một người con hiếu thảo của bà, nhưng bà đã già rồi và không thể tỉnh lại được nữa.”

“Đúng vậy, Đức Tường.” Vương Diễm Lệ nói:

“Tất cả chúng ta ai cũng mong bà cụ sẽ khỏi bệnh, nhưng dù sao thì bà cũng đã già yếu, không thể nào khỏi bệnh được.”

Bà ta còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy trên giường có tiếng rên rỉ trong cổ họng của bà cụ vang lên như tiếng sấm.

“Ùm”

Tất cả mọi người ở đó đều nghĩ mình đã nghe nhầm, không một ai có thể tin vào tai mình.

Ngay sau đó, bà cụ khẽ rên lên một tiếng dài.

“Ai…yo…”

Mọi người trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía bà cụ đang nằm trên giường bệnh.

Bà cụ mở to hai mắt, chớp chớp nhìn cậu con trai Đức Tường đang đứng bên cạnh đó, rồi lại quay sang nhìn đám đông đang xúm lại xung quanh giường mình.

“Đức Tường à.” Bà cụ mở miệng nói, “Có chuyện gì mà mọi người đứng xung quanh giường mẹ hết vậy?”

Từ Đức Tường mừng rỡ, cuống quít nói.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi, mẹ thật sự tỉnh lại rồi! Tốt quá, thật sự là rất tốt!”

Vương Diễm Lệ dáng vẻ như thể gặp phải ma, lắp bắp nói:

“Chuyện này, chuyện này sao có thể? Không phải bà đã hôn mê rồi sao? Tại sao, tại sao lại tỉnh lại?”

Sắc mặt Vương Hữu Tài lúc này cũng trở nên tái mét!

Nhìn thấy bà cụ tỉnh lại, ông ta thầm nghĩ nhất định phải làm cho Lâm Thiệu Huy sứt đầu mẻ trán.

Từ Đức Tường gọi mọi người đứng lại, “Bốp” - một cái bạt tai hung dữ tát mạnh vào mặt Vương Diễm Lệ.

“Con tiện nhân, mẹ tôi tỉnh lại không phải là một chuyện rất tốt sao? Không lẽ ý của bà là vẫn muốn mẹ tôi tiếp tục hôn mê?”

Vương Diễm Lệ tay ôm mặt, không nói được lời nào.

Bà ta ngây người nhìn bà cụ đang ngồi trên giường bệnh, cả người run lên bần bật.

Vương Hữu Tài vội vàng bước tới để bảo vệ em gái của mình, đồng thời nói lời như đang oán trách:

“Đức Tường, tốt xấu gì Diễm Lệ cũng là vợ của cậu, cậu là chồng mà lại tùy tiện đánh cô ấy như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.