“Đánh cô ta? Cô ta thiếu chút nữa đã hại chết mẹ tôi, tôi chưa giết cô ta đã là nhân từ lắm rồi đấy.”
Từ Đức Tường tức giận nói, nếu vừa rồi ông ta nghe theo lời xui khiến của Vương Diễm Lệ cùng với đám người kia thì mẹ của ông ta thực sự sẽ không qua khỏi.
Bà cụ đang loay hoay đứng dậy thì Từ Đức Tường cuống quít đi qua đỡ bà.
Từ Hữu Dung cũng vội vàng nhét một chiếc gối sau lưng cho bà dựa vào.
“Bà đang bị bệnh sao?” Bà cụ có chút hoang mang hỏi: “Các con đang lo lắng cho bà nên ở đây trông coi sao?”
Từ Hữu Dung vui vẻ nói: “Bà ơi, bà không sao cả, Lâm Thiệu Huy đã cho bà uống một viên thuốc giúp bà sống lâu sống khỏe!”
“Ah, phiền lòng?”
Bà cụ nhìn Lâm Thiệu Huy, đứa con rể luôn bị người thân và bạn bè coi là “thứ vô dụng”, nghi ngờ hỏi:
“Hữu Dung, con nói là Thiệu Huy đã cứu bà sao?”
Từ Đức Tường hào hứng nói:
“Đúng vậy ạ, chính Thiệu Huy là người đã cứu mẹ, viên thuốc trong tay cậu ấy vô cùng đắt giá, vậy mà cậu ấy cũng chẳng chớp mắt lấy một cái, lập tức cho người uống. Cậu ấy chính là đại ân nhân của nhà chúng ta.”
Thế nhưng!
Sau khi nghe xong những điều này!
Vương Diễm Lệ ở bên cạnh lại không vui nói: “Theo con, mẹ vốn đâu có vấn đề gì, cho nên viên thuốc mà cậu ta cho mẹ uống hẳn là vô dụng rồi.”
Vương Hữu Tài lập tức tỉnh táo lại, nói nhanh:
“Đúng mà, không phải sao? Đức Tường, tôi thấy Diễm Lệ nói đúng đấy, thực ra mẹ cậu có thể sống lâu trăm tuổi. Vừa rồi chỉ là hôn mê một chút thôi cho nên cuộc cá cược vừa rồi vô hiệu lực…”
Lâm Thiệu Huy cười lạnh nhìn về phía anh em bọn họ: “Các người định đổi ý sao?”
Từ Hữu Dung tức giận nói với Vương Hữu Tài: "Bác à, là đàn ông một lời đã nói ra thì không thể rút lại, không phải bác vừa nói sao? Bây giờ bà nội cháu tỉnh lại rồi, bác muốn chơi xấu phải không?”
Vương Diễm Lệ lúc này mới khuyên nhủ: “Hữu Dung, bác con chỉ là đang nói đùa thôi, sao con lại tưởng thật? Mà đấy cũng là bác của con mà.”
Từ Hữu Dung phản bác: “Đúng vậy, ông ấy chính là bác của con nhưng cũng là người dùng trăm phương ngàn kế cản trở chúng ta cứu bà! Mẹ, cái này là mẹ không đúng, vừa rồi ông ấy ép buộc Lâm Thiệu Huy thì mẹ không nói giúp câu nào, bây giờ đến lượt ông ấy phải dập đầu thì mẹ lại giúp.”
Trên giường, bà cụ mờ mịt hỏi.
“Dập đầu, dập đầu cái gì cơ?”
Từ Đức Tường giải thích: “Mẹ, vừa nãy Thiệu Huy nói có thể dùng thuốc kia để cứu mẹ nhưng bọn họ không tin, nói nếu Thiệu Huy có thể cứu được mẹ thì ông ta sẽ dập đầu trước mặt Thiệu Huy ba cái.”
Bà cụ nhìn về phía hai anh em Vương Diễm Lệ hỏi:
“Có thật như vậy không?”
Vương Diễm Lệ cảm thấy không thể giấu nên đành đau khổ gật đầu.
“Mẹ, chuyện đúng là như vậy nhưng anh con chỉ là đang nói đùa thôi, không thể coi là thật?”
Ai ngờ, bà cụ cũng không để ý tới bà ta mà nhìn Vương Hữu Tài nói.
“Vương Hữu Tài, bất kể như thế nào, hiện tại tôi đúng là đã tỉnh lại, cậu xem như thay tôi cảm ơn Thiệu Huy, dập đầu ba cái trước cậu ấy đi.”
Vương Hữu Tài há hốc, cười khổ nói: “Bác à, cháu còn chưa từng dập đầu trước bác, vậy mà bác muốn cháu dập đầu trước tên vô dụng này sao? Việc này thật vô lý.”
“Dập đầu! Không phải chỉ dập đầu ba cái thôi sao!” Bà cụ không kiên nhẫn nói.
“Nếu cậu không muốn dập đầu vậy thì về sau đừng tới nhà của chúng tôi nữa!Cậu cũng đừng quên rằng, những năm gần đây, chúng tôi đã cho các cậu nhiều lợi ích thế nào.”
Từ Hữu Dung thúc giúc nói: “Nhanh lên bác ơi, cả bà nội cũng đã lên tiếng rồi, chẳng lẽ bác muốn để bà dập đầu ba cái sao?”
Vương Hữu Tài hung dữ liếc Từ Hữu Dung, sau đó bất đắc dĩ quỳ xuống dập đầu ba cái.
Nhưng có điều!
Ông ta dập đầu chỉ là vẻ bề ngoài, còn da đầu ông ta mới chỉ đụng nhẹ vào sàn nhà thôi.