Nói xong, ánh mắt anh nhìn chầm chậm Từ Hữu Dung cách đó không xa, khẽ nuốt nước bọt.
"Người này lúc thời cơ thích hợp và tuyệt diệu nhất phải nằm trên giường Võ Đông Anh tao, đợi tao làm nhục... ha ha ha."
Từ Hữu Dung gạt tay Vương Diễm Lệ, hướng về phía mặt của Võ Đông Anh oán hận ói một cái.
Xí, Võ Đông Anh cái tên đê hèn này, anh đừng hòng mơ tưởng tới tôi!"
Vương Diễm Lệ lại xông tới kéo Từ Hữu Dung ra rồi la lên: "Từ Đức Tường, ông mau mau đến đây lôi con nhóc chết tiệt này về. Bây giờ là muốn chúng ta gánh họa chung hay sao chứ?"
Lâm Phong nghiêng đầu cười với Bạch Tố Y:
"Đừng lo lắng, anh rất nhanh thôi sẽ về, em cứ ở nhà đợi anh."
Võ Đông Anh lấy khăn giấy lau nước bọt trên mặt, dùng lực đẩy Lâm Phong một cái, mắng:
"Đồ ăn hại, không cần nhiều lời với hắn! Cảnh sát mau dắt hắn đi đi!"
Hai người trong đội thi hành luật pháp đó được điều đến để hỗ trợ điều tra bước lên phía trước, đỡ tay Lâm Phong rồi dắt hắn đi.
Cửa phòng bị Vương Diễm Lệ dùng sức đóng lại khiến nó phát ra một tiếng "ầm" vang dội.
Đã ra khỏi cổng!
Lâm Phong ở bên cạnh Võ Đông Anh cười nhạt, nói: "Bây giờ cho cậu một cơ hội, cậu tự đi đến chỗ nhân viên thi hành luật pháp và nói rõ đi, nói là do các cậu đã nhầm lẫn."
Đội trưởng đó nhất thời hung hăng đẩy Lâm Phong một cái, cười nhạt trách mắng.
"Cậu muốn gì, dám uy hiếp tôi à, tôi thấy cậu không muốn sống rồi thì phải."
Võ Đông Anh nhìn Lâm Phong với vẻ khinh thường: "Sắp chết đến nơi mà cậu còn mạnh miệng, đợi thu thập đủ chứng cứ, tôi không những sẽ đem Từ Hữu Dung trở về ngay cả vợ cậu tôi cũng đem về luôn một thể!"
"Đến lúc đó cả chị lẫn em sẽ cùng nhau chăm sóc tôi. Vậy thật sự vui sướng như thần tiên mất... ha ha ha!"
Đội trưởng nghe thấy thế lập tức nịnh bợ: "Đúng thế, các cô ấy nếu có thể gã cho cậu, chính là kiếp trước các cô ấy đã tích được phúc phần."
Đội thi hành luật pháp và người làm việc của cơ quan đấy Lâm Phong lên xe đưa đến cơ quan để điều tra.
Trên lầu, Vương Mỹ Lệ đứng trước cửa sổ, hả lòng hả dạ khi thấy Lâm Phong bị bắt đi sau đó còn cười và nói: "Haha haha, Đức Tường lần này thật tốt, tên rác rưởi Lâm Phong đó đắc tội với cậu Võ không nói còn đắc tội với nhà họ Lâm ở Hà Nội này. Tên rác rưởi Lâm Phong đó chắc không ngờ đến việc này sẽ xảy ra!"
Từ Đức Tường tức giận hỏi: "Vương Mỹ Lệ, bà rốt ruột có thôi đi không, Lâm Phong là người ơn của chúng ta, bà làm sao có thể trả ơn người ta như thế được chứ, nhìn cậu ta bị người bắt đi còn cười rất sảng khoái, cười trên nỗi đau của người khác vậy mà được à!"
"Bà, bà có còn là con người không?"
Nhắc tới đây, Lâm Phong vẫn là người thân của Vương Mỹ Lệ ở bên này, bà ta làm sao mà có thể nhẫn tâm như vậy chứ.
Từ Hữu Dung ở bên cạnh cũng nghe không lọt tai, vừa khóc vừa trách: "Mẹ, mẹ sao có thể nhẫn tâm như vậy? Mẹ làm như vậy con làm sao có thể đối mặt với nhà của Bạch Tố Y đây?"
Bây giờ cả gia đình của Bạch Tố Y còn ở đây! Nhưng Vương Mỹ Lệ vẫn nhất quyết dồn Lâm Phong vào chỗ đến. Hành động này so với súc sinh thì có khác đâu chứ?
"Ta không quản!"
Vương Mỹ Lệ quay đầu nhìn lại, chỉ tay vào Từ Hữu Dung trách mắng:
"Ta chính là nhìn chướng mắt, con nhanh chóng gã cho cậu Võ cũng tốt khiến mẹ và cả ba con hưởng phúc nhiều một chút! Không đúng ý của ta, liền thỉnh cầu của Võ Đông Anh, bỏ qua cái tên rác rưởi đó đi!"
Ngồi trong xe cảnh sát, Lâm Phong nói với người thi hành luật pháp:
"Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại."
"Không được!"
Võ Đông Anh trực tiếp cự tuyệt lời từ chối lời thỉnh cầu này. Trước khi đến nơi này, anh đã được nhà họ Lâm dặn dò, bất luận như nào, cũng không được để Lâm Phong gọi điện thoại. Nếu không sẽ lớn chuyện!
Nhưng mà!
Đối với lời cự tuyệt của Võ Đông Anh, Lâm Phong cười nhạt:
"Tôi cũng không phải đang cầu xin ý kiến của cậu."
Nói xong, cậu ta trực tiếp lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại rồi.
"Dừng tay lại, nếu không đừng trách là tôi không khách sáo!"
Người thi hành pháp luật thét lên giận dữ, tay giơ súng chỉa vào đầu Lâm Phong, ánh mắt đầy sát khí. .
||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
"Oh?"
Hành động này của cậu ta chọc giận Lâm Phong đến triệt để khiến Lâm Phong cười nhạt, nói: "Người lần trước chĩa súng vào tôi, kết quả rất thê thảm!"