Uy hiếp bọn họ?
Mọi người nhìn anh như một con quái vật, nhìn đánh giá anh.
Từ trước đến nay, ít ai bị bắt mà có thể bình tĩnh được như Lâm Thiệu Huy.
Còn dám uy hiếp bọn họ!
Đây không phải là không thèm để bọn họ vào mắt một chút nào sao?
Mọi người đều khẳng định ngầm rằng chắc chắn não của thằng nhóc này có vấn đề gì rồi!
"Cậu muốn chết à?"
Đội trưởng đội thi hành pháp luật rống lên, từ trước đến nay anh ta chưa từng nhìn thấy một tên nào dám phách lối như vậy!
Đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà!
Đã nằm trong tay anh ta rồi mà có ra vẻ phách lối như vậy!
"Nổ súng đi!"
Tuy nhiên, câu trả lời của Lâm Thiệu Huy bình thản như thể chẳng có gì là bất thường.
Thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một tia chế nhạo khinh thường.
Cái gì!
Mọi người đều sững sờ, nghi ngờ mình có phải nghe nhầm rồi không?
Vậy mà tên nhóc này lại nói nổ súng?
Chỉ là, trong lúc này, không biết vì sao mà đội trưởng đội thực thi pháp luật cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Nhất là sau khi cảm nhận được khí thế đáng sợ đến dọa người của Lâm Thiệu Huy,sự bất an, lo lắng trong lòng anh ta càng thêm mãnh liệt.
Mặc dù người đàn ông này không đáng chú ý, nhưng trực giác nói với anh ta rằng biết nếu anh ta dám bắn, thì chắc chắn anh ta sẽ chết trong tay người đàn ông này.
Ừng ực!
Sau khi nuốt khan, đội trưởng đội thực thi pháp luật vẫn không đủ dũng khí để bắn.
Còn Lâm Thiệu Huy thì cười chế nhạo, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi:
"Tôi đã bị bắt rồi. Phía nhà họ Lâm chắc cũng sắp hành động rồi, các ông chuẩn bị cho tốt đấy. Chuyện lần trước không được xảy ra thêm lần nào nữa, đừng để tôi thất vọng!"
Cô đọng và súc tích!
Tên Cuồng Thần Huyết Ngục đã hiểu được kế hoạch của Lâm Thiệu Huy.
Mà trong lúc này!
Trong xe của đội thực thi pháp luật, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Không hổ danh là người đàn ông mà nhà họ Lâm phải đích thân xử lý, chỉ riêng sự gan dạ và dũng cảm thì không người thường nào có thể so sánh được rồi.
Sau cuộc điện thoại, Lâm Thiệu Huy cười hỏi:
"Trước khi điều tra xong, cục của anh có phục vụ bữa trưa cho tôi không? Tôi đói rồi!"
Nghe thấy điều này, vài người trong đội thực thi pháp luật không khỏi nổi điên, giận dữ mắng mỏ:
"Thằng nhóc kia, cậu còn muốn ăn sao? Cậu đã đắc tội với nhà họ Lâm, đã lao vào ngõ cụt rồi, thứ duy nhất cậu có thể ăn được là cơm của người sắp chết!"
"Nghe anh nói vậy, vậy thì bọn anh cũng nghe theo sự phân phó của nhà họ Lâm đấy hả?"
Lâm Thiệu Huy giả vờ hồ đồ.
Võ Đông Anh liếc nhìn anh đánh giá một lượt, sau đó cười chế giễu:
"Thằng nhóc nhà cậu bị lừa đá vào đầu à? Ngoài nhà họ Lâm ra thì còn ai có khả năng như vậy nữa? Chúng ta đều chỉ là con tốt của nhà họ Lâm. Cậu đắc tội với nhà họ Lâm, người ta liền trực tiếp gọi lãnh đạo của Bộ thi hành luật để đối phó với cậu."
"Thằng nhóc cậu đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà, bây giờ nghĩ thông suốt thì cũng quá muộn rồi. Cậu đã phạm phải mấy vụ án rồi, cậu cứ đợi mà ngồi tù đi."
Lâm Thiệu Huy cười không nói lời nào, dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh nghĩ thầm, cái tên Võ Đông Anh thật phù hợp với một câu nói, không tìm đường chết thì sẽ không chết.
Bởi vậy, Lâm Thiệu Huy quyết định rằng Võ Đông Anh phải chết, mà cả gia đình họ Hoắc cũng phải trả giá cho việc tự tìm lấy đường chết của Võ Đông Anh.
Sau nửa giờ, Lâm Thiệu Huy được hai nhân viên thi hành pháp luật đưa đến một văn phòng nhỏ, sau đó họ bắt đầu thẩm vấn Lâm Thiệu Huy.
Họ yêu cầu Lâm Thiệu Huy thuật hết lại chuyện ngày hôm đó khi mà anh chữa trị cho bà cụ cho nhân viên thực thi pháp luật nghe một lần.
Người chủ trì cuộc thẩm vấn của độ thực thi pháp luật đánh “Bốp” một tiếng xuống bàn, trách mắng.
"Lâm Thiệu Huy, theo như lời cậu nói, cậu không phải hành nghề y trái phép, mà là đang cứu người rồi! Cậu còn không mau thành thật khai rõ hành vi phạm pháp của bản thân đi hả?”
Lâm Thiệu Huy điềm nhiên cười: “Nói tôi hành nghề y bất hợp pháp, ít nhất anh cũng phải có nhân chứng, vật chứng có liên quan chứ.”
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ từ ngoài cửa bước vào.
Võ Đông Anh đi phía sau theo người đàn ông đi.
Nhân viên thi hành pháp luật, người chủ trì cuộc thẩm vấn nhanh chóng đứng dậy, kính cẩn đứng sang một bên và nói:
"Cục trưởng Kiên, tại sao ông lại đích thân tới đây? Đây là chuyện nhỏ thôi, chúng tôi hoàn toàn có thể xử lý được."