Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 217: Chương 217




Uỳnh!

Lời vừa nói ra khiến cơ thể Chu Tuấn Phi cứng ngắc. Vẻ mặt anh ta trong nháy mắt chuyển từ tức giận sang sợ hãi.

Lâm Thiệu Huy?

Tổng giám đốc… Lâm!

Mẹ nó chứ, sao có thể như thế được.

Chu Tuấn Phi vô cùng bối rối.

Va khi anh ta cố gắng nhớ lại những chuyện trước đây, da đầu anh ta cảm thấy tê dại.

Thì ra là như vậy!

Lâm Thiệu Huy xuất hiện ở phòng bệnh VIP là sự thật, chỉ có kiện hay không là do anh chính là vị vừa thần bí vừa khủng bố … Tổng giám đốc Lâm.

Nghĩ tới bản thân mình vẫn luôn làm nhục ông chủ, lại còn một mực nhắc đến ông chủ mình, thậm chí còn muốn ám sát Lâm Thiệu Huy, Chu Tuấn Phi suýt nữa thì đái ra quần.

Chỉ là vẫn chưa kết thúc.

Ông Cao nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói:

“Ngoài ra tôi còn phải nói cho cậu biết, nhà họ Thẩm hợp tác với ông Thanh trước đây là bởi vì Lâm Thiệu Huy! Bởi vì Lâm Thiệu Huy đã cứu ông Thanh một mạng, cậu ấy chính là… Bác sĩ Lâm!”

Một câu nói khiến cho cả người Chu Tuấn Phi càng thêm ngây ngốc.

Khó trách!

Khó trách Tập đoàn Phi Hà luôn không vừa mắt nhà họ Thẩm lại chủ động đề nghị đưa ra một hợp đồng trị giá một trăm triệu đô la Mỹ, tất cả đều vì Lâm Thiệu Huy.

Điều đặc biệt khiến anh ta thật khó có thể tưởng tượng là người danh tiếng vang chấn Việt Nam, người anh hùng của thành phố Nam Giang, bác sĩ Lâm, lại chính là anh ta.

Bịch!

Bang tay của ông Sanh khẽ buông lỏng, cả người Chu Tuấn Phi đổ xuống đất như một đống bùn nhão.

Toàn thân Chu Tuấn Phi xụi lơ. Mồ hôi lạnh túa ra ào ào trên trán anh ta, tí tách chảy xuống dưới.

Cảnh tượng này rơi vào mắt những người xung quanh khiến cho tất cả đều thấy ngỡ ngàng.

Nhất là khi ông Viễn và Chu Tuấn Phi trò chuyện, âm lượng cực nhỏ, bọn họ không thể nghe được hai người nói những gì.

Chỉ là tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Chu Tuấn Phi ban đầu thì căm hận không cam lòng sau đó mờ mịt đến bây giờ thì mồ hôi túa ra ròng ròng, sợ hãi đan xen.

Chuyện này…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người đều bối rối không thể tượng tưởng được chuyện gì đã xảy ra.

Chu Tuấn Phi dường như đã hoàn hồn lại sau cú sốc, sợ chết khiếp bò tới trước mặt Lâm Thiệu Huy, sau đó dập đầu liên tục như giã tỏi:

“Lâm… Lâm Thiệu Huy, thật thật xin lỗi, trước đây tôi đã sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho tôi!”

“Xin anh rộng lượng, đừng so đo với tôi…”

Cái gì!

Lúc này nhìn Chu Tuấn Phi quỳ xuống đất dáng vẻ sợ hãi cầu xin Lâm Thiệu Huy tha thứ Thẩm Thái Công, Thẩm Ngọc Linh cùng tất cả mọi người đều hóa đá như những bức tượng.

Sao lại như vậy!

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi thôi.

Thái độ của Chu Tuấn Phi lại thay đổi hoàn toàn đến như vậy.

Không chỉ có mọi người, ngay cả Bạch Tố Y cũng vô cùng bối rối.

Cô ngơ ngác nhìn chồng mình, lại một lần nữa có cảm giác rằng Lâm Thiệu Huy dường như càng ngày càng thần bí, càng ngày càng khiến cho người ta không nhìn thấu.

“Anh thực sự biết sai rồi sao?”

Giờ phút này, Lâm Thiệu Huy không quan tâm chút nào đến ánh mắt của những người xung quanh. Anh cười một cách lạnh lùng nhìn về phía Chu Tuấn Phi.

"Anh… Anh Huy, tôi thực sự biết sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội!” Lúc này ánh mắt Chu Tuấn Phi nhìn Lâm Thiệu Huy không còn một chút oán hận hay coi thường trước đó, trái lại vô cùng cảm kích hối hận và kinh hoàng.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy khẽ gật đầu, sau đó xoay người bước đi.

Nhưng trước khi anh rời đi, anh bỏ lại một câu ra sau lưng: “Tôi không muốn gặp lại anh, rời khỏi thành phố Nam Giang đi.”

Rời khỏi thành phố Nam Giang!

“Hơ...”

Nghe nói như vậy Chu Tuấn Phi chẳng những không mảy may tỏ ra bất mãn, trái lại trong lòng còn thầm thở dài một tiếng.

Anh ta biết rõ, Lâm Thiệu Huy để cho mình rời đi tức là sẽ không truy cứu mình nữa.

Bằng không, chỉ cần một câu nói, đừng nói là thành phố Nam Giang cho dù là toàn bộ Nam Lộc sợ là mình không có chỗ nào để dung thân.

“Cảm ơn anh Huy, cảm ơn ngài Huy đã tha thứ!”

Chu Tuấn Phi không ngừng quỳ lạy cảm ơn với bóng lưng đám người Lâm Thiệu Huy đã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.