Chà!
Và khi nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là phát hiện ra rằng Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y được sự ủng hộ từ ông Thanh và chuẩn bị rời đi, tất cả những quan khách đều cảm thấy kinh ngạc.
Từng người từng người đều chen lên: “Anh Huy, tôi là Trương Nghị Hành từ cửa hàng trang sức Trương Thị. Đây là danh thiếp của tôi. Tôi có thể đãi anh bữa tối vào ngày khác được không?"
"Cô Y, tôi họ Chu và tôi thuộc tập đoàn Vinh Mậu. Tôi hy vọng sẽ được tiến thêm một bước, hợp tác với tập đoàn Bạch Kỳ của cô!"
"..."
Âm thanh nịnh bợ của những vị khách này khiến mọi thứ trở nên ồn ào.
Nó gần như tràn lên như thủy triều, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y được hộ tống ra ngoài cho đến khi tất cả bọn họ đều rời đi!
Phòng tiệc của nhà họ Thẩm lại trở nên trống trải.
Đi!
Đi hết rồi!
Không chỉ vị khách quý nhất của họ là Phí Trường Thanh mà thậm chí cả những vị khách khác cũng không có ai ở lại.
Lúc này, Thẩm Thái Công chỉ cảm thấy như thể mình đang mơ.
Đây là một cơn ác mộng khó mà tin được.
"Sao chuyện này lại có thể xảy ra! Hợp đồng giá trên trời của nhà họ Thẩm chúng ta lại kết thúc như vậy sao…”
Một tia suy sụp xuất hiện trên khuôn mặt của Thẩm Thái Công.
Hối hận!
Nếu như ông ta biết chuyện này sẽ xảy ra thì ông ta sẽ không để cho Bạch Tố Y đưa tên khốn Lâm Thiệu Huy kia đến nhận tội.
Giờ thì hay rồi, không chỉ nhận tội mà thay vào đó còn chơi xỏ nhà họ Thẩm của họ một trận, thậm chí hợp đồng giá cao ngất ngưởng của nhà họ Thẩm cũng đã bị cướp mất đi.
Điều này khiến Thẩm Thái Công cảm thấy tiếc đứt cả ruột.
Chỉ là đúng lúc này, dì hai Thuý Bình và Thẩm Ngọc Linh nhanh chóng đi về phía Chu Tuấn Phi.
Khuôn mặt của hai mẹ con họ đầy sự tức giận, họ bước đến và hét vào mặt Chu Tuấn Phi:
"Tuấn Phi à, con làm sao vậy! Vậy mà con lại nhún nhường tên con rể rác rưởi kia à, con thật là không biết xấu hổ. Nhà họ Thẩm chúng ta còn mặt mũi gì nữa!”
"Đúng vậy, chồng, chính xác thì Cao Chí Viễn đã nói gì với anh mà sao anh giống một người khác vậy! Còn nữa, Lâm Thiệu Huy đó là cái thá gì, sao anh lại..."
Hai mẹ con họ hung hăng hỏi tội.
Tuy nhiên, Thẩm Ngọc Linh chưa kịp dứt lời thì!
“Chát!”
Một cái tát vào mặt dữ dội tát vào mặt cô ta và đột nhiên trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Ngọc Linh đã hiện lên một dấu tay đỏ bừng.
"Tại sao à?"
Sau khi Chu Tuấn Phi đánh Thẩm Ngọc Linh, cả người anh ta như muốn nhảy dựng lên:
"Không phải là do nhà họ Thẩm của các người à! Các người là một đám có mắt không tròng! Các người không biết Lâm Thiệu Huy đáng sợ thế nào sao!”
“Sao!”
Lâm Thiệu Huy đáng sợ?
Thẩm Ngọc Linh và tất cả những người của nhà họ Thẩm đều chết lặng.
Đơn giản là bọn họ không cảm thấy Lâm Thiệu Huy có gì đáng sợ cả, trong mắt gia đình Thẩm thì Lâm Thiệu Huy là một kẻ dối trá, một kẻ xấu xa.
Anh đã lừa gạt Phí Trường Thanh và chỉ sau đó Phí Trường Thanh mới chuyển nhượng hợp đồng giá cao ngất trời cho tập đoàn Bạch Kỳ bằng một thủ đoạn hèn hạ.
Tuy nhiên!
Trước khi Thẩm Ngọc Linh nói ra câu trả lời thì Chu Tuấn Phi tức giận nói: “Thẩm Ngọc Linh, tôi muốn ly hôn với cô! Tôi muốn cắt đứt mọi mối quan hệ với nhà họ Thẩm của cô!”
"Chờ xem! Sớm muộn gì thì nhà họ Thẩm các người cũng sẽ phải trả giá thê thảm cho việc có mắt không tròng mà thôi!”
Nói xong!
Trương Thái Sơn nhìn cứ như một thằng ngốc lướt qua bọn người nhà họ Thẩm rồi sau đó phủi áo bỏ đi.
Yên lặng…
Sau khi Chu Tuấn Phi bỏ đi, cả nhà họ Thẩm đều rơi vào sự im lặng chết chóc.
Họ không hiểu, chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy?
Rõ ràng anh chỉ là một đứa con rể nhỏ bé đến nhà, sao một đứa chỉ giống một con chó như thế lại khiến cho Phí Trường Thanh xem trọng đến vậy và khiến cho Trương Thái Sơn sợ hãi đến nhường này.
“Ba, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Khuôn mặt Thẩm Kiến trở nên tái mét, ông ta bị Lâm Thiệu Huy đả kích đến nỗi cảm thấy choáng váng.
Khi nghe thấy điều này, những người còn lại trong gia đình họ Thẩm cũng nhìn Thẩm Thái Công.
Chỉ là vào lúc này, sắc mặt của Thẩm Thái Công cũng trở nên âm trầm như nước: “Hừ! Không phải nó chỉ là một tên lừa gạt, một tên con rể nhỏ nhoi đến nhà hay sao! Nhìn đi, ông già này không tin cậu ta còn có thể lừa dối mọi người bao lâu nữa!"
Nói xong, Thẩm Thái Công trừng mắt về phía cánh cửa, cứ như thể ông ta có thể nhìn thấy không lâu sau đó Lâm Thiệu Huy bị người ta đuổi đánh thảm hại như một con chuột cống băng qua đường vậy.