Một ngày trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, có ba vị khách không mời mà đến xuất hiện trong nhà Bạch Tố Y. Đó là Trương Bác Vũ, Trương Vân Hằng cùng với một thanh niên mặc quần áo được đặt may riêng.
Dường như người thanh niên này có địa vị vô cùng cao, cả Trương Bác Vũ và Trương Vân Hằng đều cung kính với người thanh niên này.
Không chỉ có thế, hiện tại, người thanh niên này đang đứng trước ở cửa, đánh giá từ trên xuống dưới nhà ở của ba người nhà Bạch Tố Y, khoé miệng nhếch lên, lộ ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: “Bác Vũ, người con gái cậu thích đang ở đây ư?”
“Ngôi nhà này chắc cũng hơn hai mươi, ba mươi năm, chỉ là một ngôi nhà cũ kỹ! Một con phượng hoàng vàng có thể xuất hiện ở nơi rách nát như thế này hay sao?”
Lời nói của người thanh niên không có chút nể nang nào, lập tức làm cho vẻ mặt Trương Bác Vũ có hơi xấu hổ.
Anh ta nhanh chóng nói với Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân: “Bác trai! Bác gái! Đây chính là cậu chủ của Tập đoàn Long An ở tỉnh Nam Lộc chúng cháu - Đoạn Thuần!”
Cậu chủ của Tập đoàn Long An!
Nghe nói như thế, Bạch Tuấn Sơn cảm thấy hoảng sợ, nhưng ông ta biết rõ Tập đoàn Long An được là một tập đoàn lớn ở tỉnh Nam Lộc.
Tập đoàn Bạch Kỳ của bọn họ chỉ là một con sâu, con kiến nhỏ bé trước mặt Tập đoàn Long An.
Ngay lập tức, Bạch Tuấn Sơn tiến lên muốn bắt tay với người thanh niên đó: “Cậu Thuần, hoan nghênh cậu đến nhà tôi, nơi này hơi đơn sơ, mong cậu Thuần bỏ qua!”
Trên mặt Bạch Tuấn Sơn tràn đầy nhiệt tình, nhưng khi nhìn thấy ông ta vươn tay ra, người thanh niên gọi là cậu Thuần kia lại bày ra vẻ mặt chán ghét cực kỳ: “Tôi không nắm tay với người không sạch sẽ!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra lập tức làm cho vẻ mặt Bạch Tuấn Sơn, Thẩm Ngọc Trân và Lâm Thiệu Huy đồng loạt biến đổi.
Nhục nhã!
Người thanh niên này cực kỳ vô giáo dục. Đi đến nhà người ta, khi đối mặt với sự chào đón nồng nhiệt của chủ nhà, lại bất lịch sự như thế, thật sự quá đáng vô cùng.
Ngay lập tức sắc mặt của Lâm Thiệu Huy trầm xuống và muốn tiến lên.
Thấy được cảnh này, Bạch Tuấn Sơn nhanh chóng đưa tay nắm tay anh lại, sau đó ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười nói với Đoạn Thuần: “Cậu Thuần nói phải, không bắt thì không bắt, tránh cho làm bẩn tay của cậu Thuần!”
Dứt lời, Bạch Tuấn Sơn chỉ vào ghế sô pha, vừa cười vừa nói: “Mời cậu Thuần ngồi, hiện tại tôi sẽ đi pha cho cậu ly trà!”
Pha trà?
Đoạn Thuần khoát khoát tay, mặt mũi tràn đầy ngạo mạn mà nói: “Được rồi! Ông không cần bận rộn, lần này tôi đến đây chẳng qua vì tò mò rốt cuộc cô gái mà Trương Bác Vũ có bộ dạng như thế nào thôi.”
“Cô ta tên là Bạch Tố Y đúng không? Gọi cô ta ra đây cho tôi nhìn một cái, nếu như cậu chủ tôi đây vừa ý, Tập đoàn Long An của chúng tôi có thể trao đổi hợp tác với các người một lần.”
Cái gì?
Lời này vừa được thốt ra, vẻ mặt Lâm Thiệu Huy càng âm u lạnh lẽo hơn.
Cái tên Đoạn Thuần này chẳng những không có giáo dục mà còn kiêu ngạo vô cùng.
Tên đó thật sự xem Bạch Tố Y là một món hàng.
Không chỉ có Lâm Thiệu Huy, ngay cả sắc mặt của hai vợ chồng chồng Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân cũng âm trầm.
Thấy vẻ mặt của ba người không tốt, Trương Bác Vũ nhanh chóng tiến lên và xấu hổ giải thích: “Bác trai! Bác gái! Hai người đừng hiểu lầm, cậu Thuần thật sự không có ý đó!”
“Sắp tới buổi hòa nhạc của Phương Y Thần, cậu Thuần đã mua một vé VIP và ba vé phổ thông! Lần này chúng cháu đến đây là vì muốn tặng một vé cho Bạch Tố Y.”
Ha...
Câu nói vừa rồi làm cho sắc mặt Bạch Tuấn Sơn dễ nhìn hơn một chút.
Lúc Bạch Tuấn Sơn đang muốn nói gì đó thì…
“Kít kít!” Tiếng thắng xe vang lên bên ngoài cửa, chính là Bạch Tố Y đã tan tầm trở về.
Sau khi cô xuống xe thì đi vào cửa nhà.
Cái người vốn dĩ khinh thường mọi thứ không thèm chú ý Đoạn Thuần bất chợt mở to hai mắt, vẻ kinh ngạc vì cái đẹp và ánh sáng nóng bỏng chợt lóe trong đôi mắt của anh: “Thật sự là một cô gái xinh đẹp!”
“Không sai! Rất không tồi! Cậu chủ tôi đây rất vừa lòng!”