Hả?
Lúc Bạch Tố Y đi vào phòng khách, cô nhìn thấy một thanh niên lạ lẫm thì hơi sững sờ.
Thật ra, khi cô nghe thấy “Một cô gái thật là xinh đẹp! Cậu chủ tôi đây rất vừa lòng!” thì khuôn mặt của cô đã tối lại.
Bạch Tố Y có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của người thanh niên này nhìn về phía mình, dường như anh hận không thể nhìn xuyên thấu quần áo của mình, đầy vẻ tham lam và nóng bỏng.
“Anh Bác Vũ, người này là…”
Mặc dù Bạch Tố Y cực kỳ phản cảm với Đoạn Thuần, nhưng cô vẫn lịch sự hỏi.
Nhìn thấy Bạch Tố Y trở về, mặt mày Trương Bác Vũ đầy vẻ phấn khích: “Bạch Tố Y, đây chính là cậu chủ của Tập đoàn Long An của bọn anh - Đoạn Thuần!”
“Cậu chủ của bọn anh đã mua vé VIP, ngoài ra cậu ấy còn giúp chúng ta mua ba vé phổ thông! Hiện tại anh đến đây là vì muốn tặng vé cho em!”
Dứt lời, Trương Bác Vũ lập tức lấy ra một tấm vé và đưa cho Bạch Tố Y.
Thấy cảnh tượng như thế, Bạch Tố Y hơi sững sờ, lúc này cô mới xấu hổ hỏi: “Anh Bác Vũ, chỉ có ba tấm vé thôi ư?”
“Đúng vậy, em, anh, cộng thêm Vân Hằng, ba người chúng ta vậy là đủ rồi!” Trương Bác Vũ vừa cười vừa nói.
Chẳng qua khi Bạch Tố Y nghe thấy như thế, vẻ mặt càng lúng túng, vì thế cô lần lượt đưa phiếu trả lại: “Xin lỗi, anh Bác Vũ! Em thật sự rất muốn đến xem buổi hòa nhạc của Phương Y Thần, thế nhưng em muốn dẫn Lâm Thiệu Huy theo!”
Cái gì?
Lời này vừa được thốt ra, vẻ mặt của Trương Bác Vũ khẽ thay đổi.
Anh ta đương nhiên nghe hiểu ẩn ý của Bạch Tố Y. Cô rất muốn đến xem buổi hòa nhạc của Phương Y Thần, nhưng cô lại muốn đi xem với Lâm Thiệu Huy chứ không phải cùng anh ta.
Lập tức, sắc mặt Trương Bác Vũ hơi khó coi, nhưng anh ta vẫn không cam lòng nói: “Bạch Tố Y, chắc em biết rõ vé vào cửa buổi hòa nhạc của Phương Y Thần cực kỳ khó có được, bây giờ cho dù có tốn nhiều tiền đi chăng nữa cũng không thể mua được vé! Chẳng lẽ em muốn bỏ lỡ nó một cách vô ích như vậy sao?”
Không cam lòng!
Oán hận!
Trương Bác Vũ có nghĩ như thế nào cũng không hiểu rốt cuộc bản thân có chỗ nào không bằng tên ăn nhờ ở đậu Lâm Thiệu Huy kia.
Đáng tiếc, Bạch Tố Y đã đi đến bên cạnh Lâm Thiệu Huy, kéo tay anh và nói: “Xin lỗi, anh Bác Vũ! Nếu Lâm Thiệu Huy không có cách nào để đi thì em đây tình nguyện ở nhà xem tivi cùng anh ấy!”
Ôi chao!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Trương Bác Vũ và Trương Vân Hằng muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
Mà trong nội tâm Lâm Thiệu Huy cảm thấy rất ấm áp.
Anh rõ ràng có thể cảm nhận được sự quyến luyến của Bạch Tố Y đối với chính mình. Thực tế cô gái này tình nguyện vì anh mà bỏ qua cơ hội đến xem thần tượng khó có được, điều này làm cho Lâm Thiệu Huy rất cảm động.
“Vợ à, em yên tâm đi, nếu em muốn đi xem buổi hòa nhạc của Phương Y Thần, vậy ngày mai anh sẽ dẫn em đi!”
Cái gì?
Câu nói này của Lâm Thiệu Huy không chỉ làm cho Bạch Tố Y sững sờ, thậm chí ngay cả đám người Trương Bác Vũ và Đoạn Thuần cũng sợ đến ngơ ngác.
Ngay sau đó, tên Đoạn Thuần kia lập tức cười ngã tới ngã lui: “Ha ha ha… Cậu dẫn cô ta theo á? Cậu cho rằng buổi hòa nhạc của Phương Y Thần là do nhà cậu mở sao?”
“Đây thật sự là một chuyện buồn cười mà! Tôi nó thật cho cậu biết nhé, cho dù là ba vé phổ thông này cũng là do Trương Bác Vũ cầu xin tôi thật lâu, tôi mới dùng một số mối quan hệ mới có được! Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu chẳng qua chỉ là một người ăn nhờ ở đậu mà thôi, cậu thực sự cho mình là người ghê gớm lắm sao?”
Trong lời nói của Đoạn Thuần ngập tràn sự mỉa mai và xem thường.
Không chỉ có anh, đến cả anh em Trương Bác Vũ ở bên cạnh cũng cười lạnh lùng mỉa mai đầy trên mặt.
“Lâm Thiệu Huy, cậu không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi sao? Có khoác lác thì cũng xin cậu tìm đúng phương hướng! Đây chính là buổi hòa nhạc của Phương Y Thần, cậu cho rằng nó là đi dạo chợ bán thức ăn ư?”
“Đúng vậy! Cậu chủ Thuần là nhân vật bậc này nhưng vẫn phải sử dụng nhân tình mới có thể mua được vé! Cậu chỉ là một tên ở rể, cậu là cái thá gì mà lại dám nói hưu nói vượn như vậy?”
Lúc này, ba người Đoạn Thuần thật sự xem thường Lâm Thiệu Huy tới cực điểm.
Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đây.
Hai mắt Đoạn Thuần hung hăng lướt qua trên cơ thể nóng bỏng xinh đẹp của Bạch Tố Y, lúc này mới híp mắt và nói: “Nhưng mà, Bạch Tố Y, nếu như cô đồng ý, tôi có thể tặng cô một vé VIP.”