“Đây là điện thoại?”
Lúc nhìn thấy Lâm Thiệu Huy móc ra cỗ máy ma quỷ, Bạch Tố Y một nhà ba người ngơ ra.
Trong mắt bọn họ, chiếc điện thoại này của Lâm Thiệu Huy, nhìn qua trông giống như một chiếc điện thoại lâu đời vậy.
Cả cái thân điện thoại, vô cùng to lớn.
Đặc biệt là các nút bàn phím ở trên, mỗi nút có kích thước như móng tay, thân vỏ là một lớp vàng bóng bẩy, như thể được bao phủ bởi một lớp vỏ nhựa vàng vậy.
Trông giống như phiên bản cũ của dòng Nokia.
“Đúng thế! Đây… đây là chiếc điện thoại hôm nay anh tốn 1 triệu mua về đấy!”
Lâm Thiệu Huy đương nhiên không thể nói ra sự thật, chỉ có thể cứng đầu nói dối.
Một triệu!
Máy đời cũ!
Nghe được lời này, lại nhìn cái kiểu dáng điện thoại như cổ xưa kia, khóe miệng Bạch Tố Y, Bạch Tuấn Sơn, Thẩm Ngọc Trân ba người khẽ giật.
Mất mặt...
Một nhà ba người bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt, vừa mới nói Lâm Thiệu Huy không dùng điện thoại xong lại không ngờ được, tên này hôm nay lại đi mua một chiếc điện thoại mới.
Đặc biệt là, anh mua một chiếc điện thoại tốt một tí thì không sao, nhưng con hàng này tốn hết 1 triệu để mua về chiếc điện thoại vàng thế này, khiến một nhà ba người có cảm giác như vừa bị cho một cái bạt tai vật, vừa đau vừa rát.
Không chỉ có thể!
Sở Du ở bên cạnh sau khi nhìn thấy chiếc điện thoại của Lâm Thiệu Huy cũng suýt nữa cười sắc ra:
“Ha ha ha...người anh em à, anh thật là quá thú vị đi mất thôi! Đây là đồ cổ anh móc được từ hàng bày nào vậy!”
“Nhìn phong cách giống Nokia? Hơn nữa lại còn là vỏ ngoài màu vàng, nút ấn nhỏ bằng móng tay! Ha ha ha...”
Sở Du cười như chưa từng được cười.
Đặc biệt là khi thấy Lâm Thiệu Huy mất mặt, trong lòng anh ta cảm giác vui mừng khôn xiết.
Ai cho cái thằng cha này may mắn cưới được nữ thần như Bạch Tố Y này vậy.
Lâm Thiệu Huy càng mất mặt, Bạch Tố Y càng thất vọng, cứ tiếp tục thế này, nhỡ đâu có một ngày, anh ta có thể thế chỗ Lâm Thiệu Huy cũng không chừng.
Chỉ là, Sở Du lại không hề nhìn thấy.
Sau khi thấy Lâm Thiệu Huy móc ra chiếc điện thoại này, ông lão tên Trương Thiên Lợi được mệnh danh là nhà thiết kế nổi tiếng ở bên cạnh bỗng ngơ ngác ra.
Ông bỗng nhiên cảm thấy, chiếc điện thoại này vô cùng quen mắt.
Ông cau mày nhìn kỹ, và đến khi ông nhìn vào chất liệu của vỏ vàng và các nút lớn của điện thoại, cả sắc mặt ông bỗng thay đổi, như gặp quỷ vậy, dường như ông khó có thể tin vào mắt mình.
"Vonfram thép vàng..."
“Bàn phím cá mập hổ...”
“Đây là cỗ máy ma quỷ trong truyền thuyết ư? Đây… sao có thể như thế được!”
Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu phút chốc rơi từ trên trán ông lão Trương Thiên Lợi, không ngừng rơi xuống.
Không thể tin được.
Trong ngành sản xuất điện thoại di động, sau bao nhiêu năm lăn lộn, điều mà Trương Thiên Lợi nhớ nhất chính là sự kiện giật gân gây chấn động ngành sản xuất điện thoại cách đây 7 năm.
Mười nhà sản xuất điện thoại di động hàng đầu thế giới đã tập hợp tất cả các nhân viên kỹ thuật hàng đầu để nghiên cứu tạo ra một chiếc điện thoại di động.
Không sai!
Chính là chiếc điện thoại này!
Vào thời điểm đó, Trương Thiên Lợi thậm chí còn không có đủ tư cách để trở thành một trong số họ, mọi thứ ông biết chỉ là nghe những lời đồn đại của những nhà thiết kế hàng đầu khác mà thôi.
Người ta nói rằng, chiếc điện thoại di động đó có thể nói là đã tiêu tốn hết công sức của mười nhà sản xuất điện thoại hàng đầu, vỏ là thép vàng vonfram, bàn phím da cá mập hổ, màn hình nano công nghệ cao.
Vào thời điểm đó, chiếc điện thoại di động mới được sản xuất đã được đưa vào danh sách kỷ lục Guinness.
Thậm chí, kỷ lục gia Guinness còn than thở rằng chiếc điện thoại di động này chắc chắn là món đồ đắt giá nhất trong lịch sử loài người.
Kể từ đó, cái tên cỗ máy ma quỷ đã vang lên bên tai của hầu hết mọi nhà sản xuất điện thoại di động, cho phép mọi người tôn thờ và coi nó như thần thánh.