Không chỉ có như vậy!
Trương Thiên Lợi còn biết, lý do tại sao mười nhà sản xuất điện thoại di động hàng đầu phát triển điện thoại di động này chính là để cống hiến cho một người.
Nghĩ đến đây, hai mắt Trương Thiên Lợi không tự chủ được nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, nhìn khuôn mặt thanh tú và bộ quần áo bình thường của anh, mí mắt của Trương Thiên Lợi nhảy loạn xạ, trái tim gần như chạm đến cổ họng:
“Là...Là cậu ta sao?”
Ngạc nhiên, kinh hoàng!
Trương Thiên Lợi giống y như vừa gặp ma.
Chỉ là mấy người Sở Du bên cạnh căn bản không hề nhìn thấy thần sắc này của ông.
Sở Du giờ phút này đã cười sắp ra nước mắt rồi:
“Ha ha ha, cười chết mất thôi, người anh em họ Lâm à, sau này anh đừng có chết cần mặt mũi sống chịu tội thế này nữa!”
“Tôi là bạn tiểu học của Bạch Tố Y, chỉ cần anh mở lời, tôi có thể đem đến cho anh 10 chiếc, thậm chí là 20 chiếc điện thoại, hà cớ gì anh phải dùng cái loại điện thoại mất mặt thế này cơ chứ!”
Nghe được lời này, sắc mặt của một nhà Bạch Tố Y càng thêm ửng đỏ.
“Lâm Lam, anh làm cái trò gì vậy? Không phải anh trước đều không dùng điện thoại sao? Hôm nay phát điên gì vậy, lại ra ngoài mua thứ hàng rác rưởi này về nhà!” Bạch Tố Y tức muốn nổ phổi.
Dù sao, chuyện này cũng quá mất mặt rồi.
Tuy rằng cô không phải người phụ nữ ham vật chất, nhưng Lâm Thiệu Huy trước mắt tốn 1 triệu mua cái điện thoại đời cũ thế này, trong mắt cô thực sự là một việc không thể nào hiểu nổi được.
Không chỉ có cô, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân bên cạnh cũng thất vọng lắc đầu.
Trong mắt hai vợ chồng ông bà, mắt nhìn của Lâm Thiệu Huy thật sự là quá kém cỏi.
Vỏ vàng, bàn phím to, e rằng người già ngày nay cũng không thèm dùng những thứ rác rưởi đó.
Chỉ là vào lúc này, ánh mắt Bạch Tuấn Sơn quét qua người Trương Thiên Lợi ở đằng sau, cả người ngơ ra:
“Ông Trương, hôm nay ông không khỏe sao? Sao cứ đổ mồ hôi không ngừng vậy?”
Cái gì!
Một câu này của Bạch Tuấn Sơn bỗng chốc làm bầu không khí xung quanh nhưng trọng lại, bọn họ đồng loạt quay người nhìn phái Trương Thiên Lợi.
Nhìn Trương Thiên Lợi vầng trán dày đặc, mồ hôi nhỏ giọt, nhìn sắc mặt tái nhợt, trong lòng mọi người đều nghẹn lại.”
“Lão Trương, ông không sao chứ? Ông đừng dọa cháu nhé, cả nhà họ Sở chúng cháu đều nhờ một tay ông đến thiết kế điện thoại đấy?”
Lúc này Sở Dụ đã bị Trương Thiên Lợi dọa cho mặt mũi trắng bệch, mau chóng lên trước hỏi.
Bà một nhà ba người Bạch Tố Y cũng vô cùng lo lắng và ngưng trọng.
Chỉ là nghe được lời này, Trương Thiên Lợi vẩy vẩy tay:
“Tôi không sao!”
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không ngờ ông lại chầm chậm đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Đặc biệt là từ đầu đến cuối ánh mắt ông đều không rời chiếc máy cũ trong tay Lâm Thiệu Huy.
“Tiểu… tiểu tiên sinh, không biết tôi có vinh hạnh được xem chiếc điện thoại của cậu một chút không?”
Cái gì!
Khi giọng nói kính cẩn và đầy lo lắng của Trương Thiên Lợi vang lên, bầu không khí trong toàn bộ phòng khách đều yên lặng.
Cho dù là Sở Du hay cả nhà ba người Bạch Tố Y cũng không thể tin được vào tai mình.
Bọn họ đã nghe thấy gì?
Trương Thiên Lợi, một nhà thiết kế điện thoại di động hàng đầu của Trung Quốc, hiện đang thỉnh cầu Lâm Thiệu Huy cho ông xem điện thoại di động của anh?
Lẽ nào, chiếc điện thoại này có gì đặc biệt?
Nghĩ đến đây, tim Sở Du cùng Bạch Tố Y ba người liền nhướng lên cổ họng, vẻ mặt đều là không thể tin được.
“Được chứ!”
Lâm Thiệu Huy chỉ có thể bất lực.
Khoảnh khắc anh lấy điện thoại ra, anh biết rằng ông già trước mặt anh chắc chắn sẽ có thể nhận ra nó, liền mới tùy ý đem điện thoại ném sang một bên.
!!!
Cái ném này của Lâm Thiệu Huy rơi vào tay của Trương Thiên Lợi, suýt chút nữa dọa chết ông.
Ông vội vàng cầm lấy điện thoại, sau đó nắm trong lòng bàn tay.