"Có thể là do cảm giác của tôi không đúng."
Ngay cả ông cụ nhà họ Bạch cũng tràn ngập vẻ khó tin lắc đầu.
Nhưng đúng vào lúc này, họ tiếp tục nghe thấy đám người Điền Trường Phát nói:
"Bà Ngọc Trân, vừa rồi khi chúng tôi mới bước vào, nghe thấy mấy người đang bàn về thành lập Tập đoàn Bạch Lạc mới? Nếu như có thể, tôi hy vọng sau này tất cả những hợp tác của nhà họ Điền chúng tôi ở thành phố này đều sẽ giao cho Tập đoàn Bạch Lạc mới của mọi người làm."
Cái gì?
Chỉ một câu này cũng làm cho đám người nhà ông cụ nhà họ Bạch mặt mũi trắng bệch.
Dù sao bọn họ cũng biết công việc kinh doanh của tập đoàn nhà họ Điền ở thành phố này cũng có giá trị ròng lên đến vài trăm tỉ, đây quả là một miếng mồi béo bở.
Hơn nữa trước đó Điền Trường Phát còn đã tìm Bạch Tố Y để chuẩn bị đưa công việc này cho Tập đoàn Bạch Kỳ.
Mà bây giờ!
Nghĩ tới đây, ông cụ nhà họ Bạch lập tức nóng giận, ông ta lảo đảo vội vàng chạy lên trước, nói về phía Điền Trường Phát:
"Tộc trưởng Điền... Trường Phát, ông không thể làm như vậy được, khoảng thời gian trước đây, không phải là ông đã có ý nói với Bạch Tố Y và Tập đoàn Bạch Kỳ để bày tỏ thành ý muốn hợp tác sao? Sao giờ nói đổi là có thể đổi ngay được? Hơn nữa, tập đoàn Bạch Lạc mới này của họ, đến cả công ty còn chưa ghi danh, sao có thể tín nhiệm được?"
Thật khó tin!
Ông cụ nhà họ Bạch cũng không thể ngờ được, chỉ có mỗi cái danh là “Tập đoàn Bạch Lạc” đã làm cho một nhân vật như Điền Trường Phát chuẩn bị giao cả sản nghiệp cho nhà của Thẩm Ngọc Trân.
Điều này thật sự giống như một trò đùa.
Đứng sau lưng của ông cụ, đám người Bạch Long Hải cũng vội vàng nói:
"Tộc trưởng Trường Phát, Tập đoàn Bạch Kỳ chúng tôi mới là doanh nghiệp lớn tại thành phố Nam Giang! Tập đoàn Bạch Lạc mới của bọn họ cũng chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi. Các người đừng để bị lừa!"
"Đúng vậy, hai nhà chúng ta đã đạt được những thỏa thuận hợp tác, không thể nói đổi là đổi ngay được!"
"..."
Mỗi một nòng cốt nhà họ Bạch hoàn toàn đã mất kiên nhẫn rồi.
Dù sao chuyện này cũng đã vi phạm vào lợi ích của mỗi người bọn họ.
Chẳng qua là khi nhìn dáng vẻ những người này, Điền Trường Phát vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Ông ta đã từng gặp những kẻ ngu ngốc, nhưng chưa từng thấy đám người ngu ngốc nào lại đẩy thần tài của mình đi như vậy cả.
Đơn hàng lên đến ba trăm tỉ?
Có lẽ bọn họ mãi mãi cũng không biết, trong mắt Lâm Thiệu Huy, đơn hàng ba trăm tỷ cũng chỉ như là cọng lông hồng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Điền Trường Phát cười lạnh:
"Hừ! Chẳng lẽ mấy người quên rồi sao? Trước kia, tập đoàn chúng tôi vốn dĩ tìm đến mấy người để hợp tác, chỉ là vì nể nang mặt mũi của tổng giám đốc Bạch Tố Y!"
"Nếu không, nhà họ Bạch nhỏ bé của mấy người có tư cách gì mà bàn chuyện hợp tác với tôi chứ? Mấy người xứng đáng sao?"
Cái gì?
Câu nói này như một tiếng nổ lớn, làm cho người nhà ông cụ nhà họ Bạch hoàn toàn cứng đờ.
Nể mặt Bạch Tố Y?
Bọn họ vốn cho rằng sở dĩ Bạch Tố Y nhận được đơn hàng của nhà họ Điền ở Nam Lộc, nhà họ Lê, tập đoàn Hồng Phong, tập đoàn Hải Dương nhà họ Tề, hoàn toàn là nhờ vào danh tiếng của Tập đoàn Bạch Kỳ. Nhưng có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, bọn họ chỉ là nể nang mặt mũi của Bạch Tố Y.
Có điều, một Bạch Tố Y nhỏ bé, sao có thể làm kinh động đến nhiều bô lão đến bàn chuyện hợp tác như vậy?
Đây đúng là chuyện khó lòng tưởng tượng nổi.
Không chỉ làm đông đảo người nhà họ Bạch không thể tin, đến cả Bạch Tố Y cũng thấy bối rối.
Cô nằm mơ cũng không ngờ rằng mặt mũi của mình có thể to lớn như vậy.
Nhưng đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu.
Rất nhiều người nhà họ Bạch mặt mũi đã xám xịt như tro.
Chủ nhà họ Lê- Lê Phong tiến lên trước một bước, hướng về phía Thẩm Ngọc Trân nói:
"Nhà họ Lê chúng tôi cũng quyết định giống vậy, giao công việc kinh doanh ở thành phố Nam Giang của mình cho tập đoàn Bạch Lạc mới!"
"Nhà họ Lý chúng tôi cũng vậy!"
"Nhà họ Chu chúng tôi cũng vậy!"
...
Từng người của các dòng tộc tài phiệt ở Nam Lộc lần lượt đứng dậy, dâng hết các đơn đặt hàng giá trên đến cho tập đoàn Bạch Lạc mới.