Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 413: Chương 413




Một đơn đặt hàng!

Năm đơn đặt hàng!

Mười đơn đặt hàng!



Dưới ánh nhìn trợn mắt há mồm của toàn bộ người nhà họ Bạch, nhóm ông lớn ở Nam Lộc hứa hẹn giao tất cả sản nghiệp của gia tộc mình cho tập đoàn Bạch Lạc mới thành lập xử lý.

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, Bạch Lạc- một cái tên đầy mới mẻ thế mà lại có thể thu hoạch được các đơn đặt hàng có giá trị khổng lồ lên đến hơn ba ngàn tỷ.

Năng lực hút tiền cực mạnh này làm cho bất kỳ thành viên nào của nhà họ Bạch đều cảm thấy kinh ngạc đến tê dại.

Địch mạnh!

Giờ phút này, tất cả người nhà họ Bạch đã coi Bạch Tố Y và Bạch Lạc mới là một kẻ địch đáng sợ trước nay chưa từng có.

Giây phút này, người kinh ngạc nhất lại chính là Thẩm Ngọc Trân.

Trong tay bà ta nhét đầy chi phiếu.

Mà đặc biệt, trên mỗi một tờ chi phiếu đều ghi liên tiếp một hàng số không, càng làm cho bà ta choáng váng hơn.

Càng đừng nói là còn có nhóm tài phiệt Nam Lộc hứa hẹn sẽ ký các đơn hàng có giá trị lớn.

Đây chính là trên trời rơi xuống cái bánh có nhân trong truyền thuyết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Ngọc Trân không khỏi đảo tròn, nhìn về phía Lâm Thiệu Huy. Sự bất ngờ, rối rắm, không thể tin được giờ đây đang hiện rõ trong mắt bà ta.

Chỉ có bà ta biết được, toàn bộ những chuyện này có lẽ là vì Lâm Thiệu Huy.

Nếu không phải vì lần ma xui quỷ khiến kia.

Có lẽ, người mẹ vợ như bà ta vĩnh viễn sẽ không biết được người con rể ngày ngày bị bà ta trào phúng, đả kích là phế vật thế mà lại che giấu một bí mật to lớn và đáng sợ đến thế. .

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Chỉ là, khi Thẩm Ngọc Trân nhớ đến lần ma xui quỷ khiến ấy, bà ta thấy hơi sửng sốt, rồi sau đó nghi ngờ hỏi Lâm Thiệu Huy:

“Thiệu Huy, chiều nay người tên là Rowling kia gọi điện cho con có nói là Phương Y Thần sẽ gặp nguy hiểm, có phải là sự thật hay không?”

Thẩm Ngọc Trân nhớ lại.

Vào buổi chiều, có một người phụ nữ tên là Rowling gọi điện thoại cảnh báo cho Lâm Thiệu Huy, Phương Y Thần sẽ gặp nguy hiểm.

Chuyện này, ban đầu trong mắt bà ta chỉ là một chuyện đùa.

Nhưng bây giờ bà ta lại mơ hồ cảm thất chuyện này không đơn giản như tưởng tượng của bà ta. Nói cách khác, Phương Y Thần – người được gọi là tiểu thiên hậu của Châu Á có lẽ sẽ gặp nguy hiểm thật.

Chỉ là sau khi nghe Thẩm Ngọc Trân nói. Cho dù là Bạch Tố Y, Bạch Tuấn Sơn đứng bên cạnh, hay là ông cụ nhà họ Bạch và người nhà họ Bạch, tất cả đều ngẩn người.

“Mẹ! Mẹ nói bậy gì đó? Lâm Thiệu Huy không quen Phương Y Thần, sao anh ấy lại có thể biết là Phương Y Thần có gặp nguy hiểm gì hay không?”

Bạch Tố Y cau mày trả lời mẹ mình.

Cô không biết vì sao mà chiều nay sau khi mẹ về nhà, cô phát hiện mẹ của mình có gì đó kỳ lạ.

Còn Bạch Tuấn Sơn đứng bên cạnh lại cười nói với Thẩm Ngọc Trân:

“Vợ à, bà hồ đồ à? Không phải chiều nay đã nói rồi sao? Cuộc điện thoại kia là cuộc điện thoại của kẻ lừa đảo!”

Điện thoại của kẻ lừa đảo!

Nghe thấy lời nói của hai cha con, khóe môi Thẩm Ngọc Trân cong lên.

Bây giờ có đánh chết bà ta, bà ta cũng không tin thằng nhóc Lâm Thiệu Huy kia ba hoa lừa gạt nữa.

Cái gì mà điện thoại di động quảng cáo gì đó chứ!

Rõ ràng là thằng nhóc này có rất nhiều chuyện lén lừa gạt cả nhà bà ta.

Nhìn vẻ mặt Thẩm Ngọc Trân, Lâm Thiệu Huy không khỏi cười khổ một tiếng, rồi nhún vai nói:

“Mẹ! Mẹ cứ yên tâm đi, có con ở đây, cho dù Phương Y Thần có thật sự gặp phải nguy hiểm cũng sẽ không tổn thương đến cọng lông cọng tóc nào.”

Cái gì?

Lời nói của Lâm Thiệu Huy lọt vào tai đám người nhà họ Bạch và đám người ông cụ nhà họ Bạch, khiến cho bọn họ ngẩn người thêm lần nữa.

Thẩm Ngọc Trân nói hươu nói vượn không tính.

Có điều bọn họ không ngờ được thế mà Lâm Thiệu Huy thật sự nương cơ hội này để ba hoa khoác lác.

“Ha ha ha… Cái tên phế vật này thật sự coi mình trâu bò lắm. Cậu ta quen biết Phương Y Thần được sao?”

“Đúng vậy, lại còn có anh ta ở đây, Phương Y Thần sẽ không gặp nguy hiểm, không tổn thương cọng lông sợi tóc nào, đúng là khoác lác không chuẩn bị trước mà!”

“…”

Bạch Long Hải hay chỉ cần những người mang họ Bạch, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đều giống như là đang nhìn một tên ngốc.

Chỉ là, bọn họ vừa mới cười cợt nhả đã lại kinh ngạc thêm lần nữa.

Cho dù là Điền Trường Phát, hay là các ông lớn khác, không ngờ tất cả đều gật đầu với Thẩm Ngọc Trân, nghiêm trang an ủi bà ta:

“Bà Ngọc Trân, bà yên tâm đi! Cậu Thiệu Huy nhất định sẽ làm được!”

“Không sai! Có cậu Thiệu Huy ở đây thì không có gì mà không làm được.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.