Hung thủ bẻ gãy năm ngón tay của cậu Tần!
Giờ phút này nghe Trương Khởi Minh nói rõ hung thủ là một nam một nữ lái xe Mercedes biển số thuộc Long Giang.
Người nhà Thẩm Ngọc chi thay đổi sắc mặt một cách đáng kể.
Từng người từng người trong số họ vội vàng đi tới bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Lập tức nhìn thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y lái một chiếc Mercedes đang từ từ chạy ra khỏi bãi đỗ xe, còn biển số của chiếc xe đó chính là Long Giang.
Chà...
Cảnh tượng này khiến người nhà Thẩm Ngọc Chi biến sắc.
''Đúng! Chắc chắn Lâm Thiệu Huy là hung thủ đánh gãy tay cậu Tần! Tôi nhớ ra rồi, lúc đó sau khi Khai Minh chỉ ra thủ phạm thì vẻ mặt của chị họ Bạch Tố Y cực kỳ khó coi!''
''Phải! Nhất định là anh ta! Đáng chết, cái tên này gây ra tai họa mà còn dám nghênh ngang tới nhà của chúng ta, nếu như để cậu Tần biết thì cả nhà chúng ta đều bị tên khốn này làm liên lụy mất!''
''...''
Đột nhiên người nhà Thẩm Ngọc Chi nhớ lại vẻ mặt khó coi của Bạch Tố Ý khi nhắc tới cậu Tần lúc đó.
Hóa là...là như vậy!
Làm sao bây giờ?
Một nhà Thẩm Ngọc Chi bốn cái miệng, hai mắt nhìn nhau, lòng họ vô cùng sợ hãi.
Dù sao đi nữa thì đây là cậu Tần đó!
Một khi chuyện này mà bại lộ thì dù cho có là Trương Khai Minh hay là Chu Như cũng đều sẽ bị tập đoàn Tần thị trục xuất hoàn toàn, thậm chí người nhà của họ vì có quan hệ thân thích với Bạch Tố Y cũng đều phải hứng chịu sự tức giận kinh hoàng của tập đoàn Tần thị.
''Cha! Mẹ! Con....Bây giờ con sẽ gọi cho cậu Tần, báo đã tìm được hung thủ!'' Lúc này Trương Khai Minh nhanh chóng lôi điện thoại ra.
Báo tin!
Nghe vậy sắc mặt của Thẩm Ngọc Chi tái lại, vội vàng quát lên bảo dừng lại: ''Không...Không được! Lâm Thiệu Huy là chồng của Bạch Tố Y, nếu như con gọi điện thì không phải là hại chết Lâm Thiệu Huy, hại luôn cả Bạch Tố Y sao?''
Mặc dù Thẩm Ngọc Chi hoảng sợ nhưng không thể để Bạch Tố y bị tổn thương dễ dàng vậy được.
Và nghe như thế!
Hai cha con Chu Chí Đức và Chu Như ở kế bên cũng vội vã khuyên: ''Vợ à, bây giờ mà em còn bảo vệ cho Bạch Tố Y, không lẽ em không biết cậu Tần mà phát hiện quan hệ của chúng ta với Bạch Tố Y thì sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ gì à?''
''Đúng rồi đó, mẹ! Con với Khai Minh đều đang làm việc ở tập đoàn Tần thị! Không lẽ mẹ không quan tâm tới sự sống còn của con và Khai Minh sao?''
Lời của hai cha con họ khiến cả cơ thể Thẩm Ngọc Chi run lên dữ dội, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tách!
Tách!
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trên trán của Thẩm Ngọc Chi.
Bây giờ bà ấy đang vô cùng rối rắm.
Một bên là Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy!
Còn một bên là gia đình của mình!
Cho dù lựa chọn bất kỳ bên nào thì đối với bên còn lại cũng là một tai họa khủng khiếp.
Im lặng thật lâu sau đó khó miệng Thẩm Ngọc Chi mấp máy, nhìn về phía chiếc xe Mercedes đang dần đi xa ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy.
''Bạch Tố Y, rất xin lỗi! Dì nhỏ… có lỗi với con!''
Dứt lời!
Khóe môi Thẩm Ngọc Chi càng lộ rõ vẻ cay đắng, chỉ có thể khẽ gật đầu: ''Được rồi! Mọi người gọi đi!''
Chà!
Một câu thôi đã khiến vợ chồng Trương Khai Minh vô cùng phấn khích.
Trương Khai Minh nhanh chóng bấm số điện thoại gọi đi.
Không lâu sau điện thoại được kết nối lập tức nghe được bên trong truyền tới từng đợt tiếng gào thét như heo bị chọc tiết, đây chính là cậu Tần, Tần Thủ.
''Trương Khai Minh, giờ này cậu gọi cho tôi làm gì? Nói! Nếu không có chuyện gì quan trọng thì ông đây nhất định sẽ lột da của cậu!'' Giọng nói của Tần Thủ tràn đầy tuyệt vọng.
Rõ ràng bị Lâm Thiệu Huy bẻ gãy ngón tay nên căm hận cùng cực không ngớt.
Nghe trong điện thoại truyền tới giọng nói giận dữ, cả nhà Thẩm Ngọc Chi đều bị dọa tới mức câm như hến.
Trương Khai Minh chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nói: ''Cậu...cậu chủ Tần, đã tìm được hung thủ làm hại cậu rồi!''