Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 462: Chương 462




Cái gì!

Lời vừa ra khỏi miệng thì tiếng quát mắng của Tần Thủ trong điện thoại lập tức im bặt.

Ngay sau đó là tiếng hít thở nặng nề của Tần Thủ: ''Ở đâu? Thằng khốn kiếp đáng chết đó ở đâu? Ông đây phải lột da sống nó!''

Giọng nói vừa tàn nhẫn vừa u ám.

Lập tức khiến sắc mặt của Trương Khai Minh hơi trắng, anh ta vội vàng nói: ''Chiếc Mercedes đó vừa mới rời khỏi khu chung cư Vườn Hoa Quế, đi về hướng đường Thương Hoàng phía đông khu chung cư!''

Đường Thương Hoàng!

Nghe thấy hướng đi của Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy thì Tần Thủ ở trong điện thoại hết sức đắc chí: ''Nhanh! Mau đi mời đàn em của anh Kim Cang! Nói anh ta dẫn theo người tới đường Thương Hoàng cho tôi, nhất định phải bắt được tên khốn đó!''

Giọng của Tần Thủ tràn đầy hân hoan phấn khởi.

Sau khi anh ta sắp xếp thuộc hạ xong thì mới nói với Trương Khai Minh trong điện thoại: ''Trương Khai Minh, chuyện này cậu làm rất tốt! Đợi thiếu gia tôi đây khỏi hẳn rồi nhất định sẽ thăng chức và tăng lương cho cậu, cho cậu giữ chức giám đốc của tập đoàn Tần thị chúng tôi!''

Nói xong lập tức cúp máy!

Còn Trương Khai Minh xúc động tới mức toàn thân đều run lên.

Giám đốc đó!

Anh ta không ngờ lần này có thể trả thù Lâm Thiệu Huy kia mà còn có thể được thăng chức tăng lương, đây đúng là một chuyện tốt như miếng bánh từ trên trời rớt xuống.

Còn bên cạnh bất kể là Chu Như hay Chu Chí Đức thì cũng đều mang vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Chỉ có Thẩm Ngọc Chi cau mày, vẻ mặt vẫn áy náy như cũ.

Tất nhiên là bà ấy lo lắng cho Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy.

''Mẹ! Đừng lo cho cái thằng phế vật đó! Tất cả chuyện này đều là nó tự làm tự chịu, ai kêu nó bẻ gãy ngón tay của cậu Tần, không phải là muốn chết rồi sao?''

''Đúng vậy đó, bà xã, sống chết có số mà giàu sang là ý trời! Em đừng lo nữa!''

Ba người một nhà liên tục an ủi Thẩm Ngọc Chi.

Chỉ là lúc này..

King coong!

Tiếng chuông cửa vang lên!

Hả?

Mọi người đều sững sờ, họ không nghĩ lúc này lại có người tới cửa.

Chi Chí Đức vội vàng chạy ra cửa.

Nhưng!

Khi ông ta mở cửa nhà ra nhìn thấy bốn ông lão thì Chu Chí Đức hơi ngạc nhiên, dường như không dám tin vào mắt mình nữa.

''Ngài...Ngài là ngài Mã, người phụ trách bảo tàng sưu tập của thành phố Hải Dương phải không?''

Bảo tàng sưu tập thành phố Hải Dương!

Đây chính là thánh địa đối với người yêu thích đồ cổ và tranh chữ như Chu Chí Đức.

Trong phòng sưu tập của bảo tàng cất giữ toàn là đồ quý hiếm cao cấp.

Hơn nữa!

Ông Mã, quản lý bảo tàng sưu tập còn có thân phận cao quý hơn, ngay cả ở thành phố Hải Dương ông ấy cũng là nhân vật nổi tiếng số một, ông ấy cũng được những người yêu thích tranh Hải Dương và thư pháp xem như là một vị thần sống.

Còn Chu Chí Đức trước đây chỉ gặp ông Mã từ xa, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ người ta sẽ đích thân tới trước cửa nhà.

Không chỉ có vậy!

Sau lưng ông Mã còn có ba vị khác nữa, tất cả đều là những nhân vật bậc thầy trong giới sưu tập Hải Dương.

''Ngài Mã, các vị, sao mọi người lại tới đây? Nào, mời mọi người vào!''

Sau khi Chu Chí Đức phản ứng kịp thì cả người vừa mừng vừa lo, hấp tấp vội vàng nhún nhường mời các ông lớn vào nhà.

Chỉ là có một cảnh tượng khiến ông ta choáng váng.

Trên mặt của bốn người ông Mã đều nở nụ cười lấy lòng, sau đó cung kính nói với Chu Chí Đức: ''Ngài chắc là ngài Chu Chí Đức!''

''Phiền ngài thay chúng tôi báo lại với ngài Blood rằng mấy lão già chúng tôi tới đây xin được gặp mặt!''

Cái gì!

Một câu này khiến cho đám người Chu Chí Đức và Thẩm Ngọc Chi gần như không thể tin vào tai của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.