Hả?
Tiếng chuông điện thoại này cực kì đột ngột, ngay lập tức thu hút sự chú ý mọi người của nhà họ Bạch, khi họ quay lại thấy đó là chuông điện thoại của Bạch Tuấn Sơn.
Bác hai Bạch Đình Xuyên không khỏi chế nhạo mà nói: “Ha ha… em ba à, nhấc máy đi! Chắc lại là đứa con rể rác rưởi của em gọi nhỉ? Sau đó, gọi chắc để thông báo đêm mới về được! Ha ha…”
Câu nói của bác hai Bạch Đình Xuyên khiến những người còn lại trong nhà họ Bạch cũng phải bật cười.
Rõ ràng, đoàn xe của sếp lớn của thành phố Hải Dương đang đến gần, điều đó có nghĩa là Lâm Thiệu Huy và tất cả các phương tiện thông thường đi từ Hải Dương vào Nam Giang phải gần đến nửa đêm mới có thể vào đây.
Nghe những lời chế giễu của mọi người xung quanh.
Sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn càng lúc càng trở nên xấu xí, ông ta chỉ có thể kiên trì và bất chấp mà mở loa ngoài.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Lâm Thiệu Huy phát ra từ điện thoại: “Ba! Con thấy hôm nay có rất nhiều người đến đây, ba đã đến chưa?” Lâm Thiệu Huy hỏi qua điện thoại.
Bạch Tuấn Sơn nghe vậy rất muốn trả lời, nhưng lời còn chưa kịp nói thì Bạch Đình Xuyên bên cạnh hiển nhiên nghe được giọng nói trong điện thoại, không khỏi cười nhạo nói: “Lâm Thiệu Huy, bố cậu đang ở đây rồi! Cậu không đến được à? Ha ha…”
Nghe những lời của Bạch Đình Xuyên, những người họ Bạch ở đó không khỏi cười nhạo tiếp.
“Đúng rồi! Lâm Thiệu Huy, cậu đến đây bằng Rolls Royce phải không? Ha ha, đường này tắc rồi mà cậu vẫn để bố cậu ở đây sao?”
“Đúng là đồ ngốc! Đừng nói với chúng tôi rằng nhóm người hộ tống bằng xe của ông Thanh từ thành phố Hải Dương này là đi để hộ tống cậu đấy nhé! Ha ha…”
Những thành viên trong nhà họ Bạch cười phá lên một cách sảng khoái.
Những lời nói đầy chế giễu và khinh thường.
Chỉ là tiếng cười của họ vừa vang lên, thì giọng nói của Lâm Thiệu Huy từ trong điện thoại khiến nụ cười của họ đông cứng lại.
“Đúng vậy! Tôi đang ngồi trong con xe ở sau chiếc Rolls Royce của ông Thanh!”
Hả!
Ngay khi lời này vừa nói ra liền khiến vẻ mặt chế nhạo của tất cả thành viên nhà họ Bạch lập tức trở nên cứng đờ.
Đằng sau chiếc Rolls Royce của ông Thanh?
Cái thứ rác rưởi này nói thật sao!
Anh Thanh cùng những người hộ tống chiếc xe từ thành phố Hải Dương, là để hộ tống… anh?
Chà…
Sau khi kịp phản ứng lại thì có những tràng cười bất ngờ vang lên từ phía đám người nhà họ Bạch.
Biểu cảm của mỗi người bọn họ dường như đang được nghe chuyện cười thế gian.
Những tiếng cười vang lên không ngớt.
“Ha ha… Bạch Tuấn Sơn, anh có nghe thấy tên con rể rác rưởi của cậu đang nói gì không? Anh ta dám nói những sếp lớn của thành phố Hải Dương đang hộ tống anh ta đến đây. Ha ha…”
“Thật buồn cười mà! Thằng con rể rác rưởi này của anh vẫn chưa bỏ được cái tính khoe khoang nữa chứ!”
“Hừ! Anh ta nghĩ anh ta là ai? Anh ta có tư cách gì mà sai người như anh Thanh hộ tống về?”
“…”
Nhiều giọng nói chế giễu nối tiếp nhau vang lên.
Giờ phút này, Lâm Thiệu Huy hoàn toàn trở thành trò cười trong miệng của những con người nhà họ Bạch.
Và khi lời họ vừa dứt!
Két!
Tiếng phanh xe đột ngột vang lên trước đám đông lộn xộn.
Mười chiếc xe phía trước!
Thêm mười chiếc phía sau!
Và ở giữa, là một chiếc xe Mercedes Benz…
Khi bọn họ nhìn thấy chiếc Mercedes Benz đó.
Oàng!
Nụ cười chế giễu của bà cụ Bạch, Bạch Đình Xuyên, Bạch Tư Yên và những người khác hoàn toàn đông cứng lại, mọi người như nhìn thấy ma và hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình.
“Ông ơi… chiếc Mercedes Benz đó thực sự là của Lâm Thiệu Huy sao?”
“Bố… người lái chiếc Mercedes Benz đó hình như là Lâm Thiệu Huy sao?”
Lúc này Bạch Đình Xuyên và Bạch Tư Yên cố dụi mắt mạnh mẽ, sau khi xác nhận rằng họ đã thấy chính xác.
Thì hai bố con bọn họ đều hoàn toàn trở nên bối rối.