Không chỉ có bọn họ.
Lúc này lòng bàn tay của ông cụ nhà họ Bạch cũng đang run lên, ông cụ nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes Benz, khó mà tin tưởng vào mắt mình.
Đặc biệt là, sau khi cánh cửa của chiếc Mercedes Benz mở ra, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y lần lượt bước xuống.
Yên tĩnh...
Giờ phút này cả một khu vực, trong nháy mắt rơi vào trạng thái vô cùng tĩnh mịch.
Chưa dừng lại ở đó.
Mọi người lại thấy, khi Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy xuống xe, thì hai mươi chiếc Rolls Royce cũng lần lượt mở cửa ra.
Ông Thanh, ông Tề, Kim Cang và những người khác đều xuống xe, đếm sơ cũng có hơn mười ông trùm đỉnh cấp của thành phố Hải Dương.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc mong mỏi của mọi người.
Ông Thanh và những người khác đồng loạt cúi đầu chào Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy:
“Tôi và mọi người chỉ hộ tống cô Tố Y và ngài Thiệu Huy tới chỗ này thôi, xin từ biệt tại đây!”
Cái gì!
Nhìn ông Thanh và những người khác đều tôn kính cúi chào, sau đó lại nghe được lời nói khiêm tốn của ông Thanh và những người khác, lúc này mỗi một người trong thành phố Nam Giang, đều cảm thấy đầu óc của bản thân, giống như bị một tia sét đánh trúng, hoàn toàn trống rỗng.
Làm sao có thể như vậy!
Rõ ràng đã nói là nhân vật lớn đâu?
Sao ông Thanh và những người khác lại có thể hộ tống Lâm Thiệu Huy được cơ chứ?
Điều này thật sự là làm cho người ta khó mà tin được.
Không chỉ dừng lại ở đó, mọi người còn nhìn thấy Lâm Thiệu Huy chỉ gật đầu, sau đó vẫy tay với ông Thanh và những người khác:
“Các người trở về đi!”
Nói xong, Lâm Thiệu Huy cũng không thèm nhìn đến mấy nhân vật lớn của thành phố Hải Dương thêm một cái nào, dẫn theo Bạch Tố Y, đi vào trong đám người.
Xì xào!
Lúc này, trong đám đông người dân thành phố Nam Giang, khi Lâm Thiệu Huy đi đến, đều không ngừng né tránh.
Trên mặt của mọi người, đều mang theo vẻ kinh ngạc cùng không chắc chắn, bọn họ không dám cản đường của Lâm Thiệu Huy, lại càng không dám chào hỏi Lâm Thiệu Huy.
Trong phút chốc, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đã đi đến trước mặt đám người của nhà họ Bạch.
“Ba! Chúng con đã trở về rồi ạ!”
Lâm Thiệu Huy cười híp mắt nói với Bạch Tuấn Sơn.
Chỉ là Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân giờ phút này, giống y hệt như mọi người xung quanh, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bọn họ.
“Lâm Thiệu Huy, sao lại là hai người! Không phải có một nhân vật lớn sẽ xuất hiện sao? Tại sao hai người lại được ông Thanh bọn họ hộ tống về đây?” Lúc này ông cụ nhà họ Bạch giọng điệu run rẩy hỏi Lâm Thiệu Huy.
Suy cho cùng, chuyện này thật sự là quá sức tưởng tượng rồi.
Bác cả Bạch Long Hải thề thốt nói, là một nhân vật lớn, nhưng hoá ra hiện tại lại là Lâm Thiệu Huy mà bọn họ coi thường.
Sự chênh lệch một trời một vực này, khiến mọi người trong nhà họ Bạch, như thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Điều đáng vả mặt hơn nữa là, bọn họ vậy mà lại đi đem bức tranh thư pháp quý báu giá trị hơn trăm ngàn đô la Mỹ đến, chẳng khác gì từng bạt tai, mạnh mẽ tát vào mặt của từng người trong nhà họ Bạch.
Hửm?
Nghe thấy lời chất vấn của ông cụ nhà họ Bạch, Lâm Thiệu Huy liền cau mày lại.
Anh nhìn lướt qua món quà mà những người nhà họ Bạch cầm trên tay, lập tức hiểu được ý nghĩ của những người này, không khỏi nở một nụ cười giễu cợt:
“Xin lỗi mọi người, đám người của ông Thanh bọn họ chỉ là hộ tống hai vợ chồng của chúng tôi đến thôi!”
“Ngoài ra, chúng tôi không có nhu cầu nhận quà!”
Bộp!
Lời này vừa phát ra, càng giống như một cú tát vang dội, mạnh mẽ lướt qua mặt của ông cụ nhà họ Bạch, lập tức làm cho khuôn mặt già nua của ông ta, vừa xấu hổ vừa nhục nhã, suýt chút nữa tức giận đến phát ngất.
“Ai... Ai nói quà này là tặng cho cậu! Cậu là cái thá gì cơ chứ!”
Ông cụ nhà họ Bạch vô cùng tức giận, lúc này sau khi nói xong một câu chửi rủa, thì không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa, lập tức dẫn theo đám người nhà họ Bạch, căm hận mà rời đi.
Không chỉ là bọn họ.
Sau khi nhìn thấy hai mươi chiếc Rolls Royce đã đi khỏi, những người dân còn lại trong thành phố Nam Giang, sôi nổi bao vây xung quanh, khuôn mặt của mỗi một người đều mang theo vẻ tò mò không ngừng truy hỏi Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.