Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 536: Chương 536: Chương 552




Ba người cười rộ lên.

Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Ác Ma Thứ Nhất bị chọc giận vì một quyền phản kích của Lâm Thiệu Huy.

“Mày chết với tao!”

Trong miệng của gã phun ra một câu gào thét hung ác, tung nắm đấm thép ra, càng thêm cuồng bạo mạnh mẽ.

Nắm đấm xé gió gào thét, chỉ sợ cho dù là một khối thép dày cũng sẽ bị đánh nát.

Thình thịch!

Răng rắc!

Trong nháy mắt, nắm đấm của Ác Ma Thứ Nhất và Lâm Thiệu Huy va chạm với nhau.

Một âm thanh trầm đục phát ra, theo sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.

Làm cho gương mặt đang cười của Bạch Tố Y đột biến:

“Lâm… Lâm Thiệu Huy!”

Bạch Tố Y sợ hãi đến nỗi suýt ngất đi. Điều đầu tiên cô nghĩ đến đó là tiếng xương cốt vỡ vụn kia là từ cánh tay của Lâm Thiệu Huy truyền đến.

Không chỉ có cô ấy!

Sau khi nghe thấy âm thanh xương cốt gãy vụn, cho dù là Lãnh Bất Phàm, Chu Nhã Nam hay Bạch Chí Phàm, trên mặt bọn họ đều xuất hiện nụ cười, sự vui mừng càng tăng thêm.

Bọn họ cho rằng đó là cánh tay của Lâm Thiệu Huy đã bị đánh gãy.

“Aaa!”

Theo sau một tiếng kêu thảm thiết là một đám người đang hoảng hốt lùi lại.

Mãi đến lúc họ nghe rõ tiếng kêu thảm thiết là do ai phát ra, sau đó lại trông thấy một đoàn người đang lùi lại.

Ầm!

Nụ cười trên mặt Lãnh Bất Phàm, Chu Nhã Nam và Bạch Chí Phàm đều cứng lại.

Hai mắt của của bọn họ trợn tròn lên, nhìn về phía trước cứ như thật sự nhìn thấy ma.

Bởi vì dưới cái nhìn chấn động của bọn họ.

Người hốt hoảng lùi lại, thế mà lại là... Ác Ma Thứ Nhất!

Càng khiến cho người ta khó tin là, sắc mặt của Ác Ma Thứ Nhất trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt hoảng sợ muốn chết.

Toàn bộ cổ tay của gã gãy xuống, máu thịt be bét. Trông giống như bị sét đánh, trông rất thê thảm.

Chưa dừng lại ở đó.

Ác Ma Thứ Nhất ôm nắm tay bị đánh gãy của mình, chợt lùi về một bên, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy giống như nhìn thấy ma:

“Làm sao có thể! Mày… Thực lực của mày sao lại có thể giống như tông sư được chứ? Chuyện này là không thể nào!”

Cái gì!

Nghe tới lời nói đầy hoảng sợ của Ác Ma Thứ Nhất, mọi người đang nhìn bàn tay nát bét của gã chợt trở nên bối rối.

Một quyền, giống như tông sư?

Chuyện này, chuyện này làm sao lại có thể được?

Lúc này, toàn bộ bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt khiến người ta khó thở.

Xung quanh, cho dù là Lãnh Bất Phàm, hay đám người Bạch Chí Phàm hoặc là Bạch Tố Y, từng cặp mắt của họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, trong mắt tràn ngập sự khó tin.

Nhất là đám người Bạch Chí Phàm.

Từng người bọn họ cẩn thận nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn cánh tay be bét của Ác Ma Thứ Nhất cùng khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Thiệu Huy. Họ không ngừng quan sát, nhưng có làm thế nào cũng không chấp nhận được sự thật trước mắt.

“Sao… Tại sao lại có thể như vậy được? Tên nhãi này... Không phải là một tên vô dụng hay sao?”

“Đây chính là Ác Ma Thứ Nhất - người thống trị Nam Lộc mười năm trước đấy! Còn lợi hại hơn cả ông Khổng Sanh, chuẩn cao thủ tông sư! Tên Lâm Thiệu Huy thế mà lại...Một quyền đánh gãy? Đây là ảo giác sao?”

“...”

Hoảng sợ!

Lúc này, ba người Bạch Chí Phàm, Thẩm Kiến, Lâm Thiên Quang không khỏi nhìn nhau. Họ chỉ thấy ớn lạnh, từ bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu khiến cho da đầu họ như muốn nổ tung.

Dù sao, một kẻ mà bọn họ vẫn luôn cho là vô dụng, lại đánh ra một quyền mạnh như thế, điều này hoàn toàn đánh đổ nhận thức của họ.

Chỉ là lúc này.

Lâm Thiệu Huy không hề quan tâm chút nào đến vẻ mặt kinh hãi của mọi người xung quanh.

Anh thản nhiên giũ sạch vết máu dính trên lòng bàn tay, sau đó nhìn về phía Lãnh Bất Phàm, cười uy nghiêm:

“Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.