Nghe thế.
Lãnh Bất Phàm không khỏi run lên, sắc mặt càng ngày càng khó coi:
“Thằng kia, mày... mày điên rồi!”
“Nói đi, nếu chiếc nhẫn ruby kim cương nằm trong tay vợ mày thì sao? Không ở trong tay vợ mày thì thế nào?”
Đương nhiên Lãnh Bất Phàm tin tưởng khả năng của Chu Nhã Nam, anh ta có thể chắc mẩm chiếc nhẫn đang nằm trong tay Bạch Tố Y.
Nhưng bây giờ.
Anh ta muốn chơi Lâm Thiệu Huy một vố!
Tuy vậy, có vẻ Lâm Thiệu Huy không nhận ra âm mưu của Lãnh Bất Phàm, anh chỉ khẽ mỉm cười:
“Nếu nằm ở chỗ vợ tôi thì tôi sẽ để anh tùy ý xử phạt!”
“Nếu nó do bạn gái anh giữ thì nhất định phải bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi vợ của tôi!”
Cái gì?
Lãnh Bất Phàm ngẩn ra, hiển nhiên anh ta không ngờ Lâm Thiệu Huy tự tin đến vậy hoặc phải nói là... tự phụ!
Tùy ý xử phạt?
Thiết nghĩ nếu chiếc nhẫn tìm thấy từ người Bạch Tố Y thì anh ta có thể thỏa sức xử lý Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, Lãnh Bất Phàm bỗng trở nên vô cùng kích động:
“Được! Quyết định vậy đi! Mọi người xung quanh sẽ làm chứng!”
Nhìn thấy Lãnh Bất Phàm đồng ý, tất cả nhân tài ở thành phố Nam Giang cũng rối rít đồng ý sẽ làm chứng.
Đến khi mọi chuyện được an bài thỏa đáng.
Vụ đánh cuộc được thành lập.
Chu Nhã Nam đứng gần đó suýt nữa đã cười sái quai hàm rồi.
Cô ta nhìn về phía Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy như đang nhìn hai đứa ngu đần một cách đầy châm chọc và nhạo báng:
“Ha ha ha... Bạch Tố Y, cô thấy chưa? Chồng cô quả là một tên ngu ngốc! Tôi chắc chắn trăm phần trăm rằng chiếc nhẫn ruby kim cương kia đang ở chỗ cô!”
“Chồng cô thua chắc rồi! Sau khi anh ta thua, cô hãy xem bọn tôi xử đẹp anh ta ra sao! Ha ha ha...”
Trong tiếng cười Chu Nhã Nam đầy khoái chí.
Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cô ta đã bắt đầu ghen tị với Bạch Tố Y.
Kể cả bây giờ.
Bạch Tố Y vừa mới xuất hiện đã như câu mất hồn gã bạn trai Lãnh Bất Phàm của cô ta, điều này khiến Chu Nhã Nam càng căm ghét Bạch Tố Y đến tận xương tủy.
Hiện giờ, nếu cô ta có thể giải quyết được Lâm Thiệu Huy thì cú này sẽ có thể hành hạ Bạch Tố Y một cách khổ sở, đương nhiên đây là chuyện khiến Chu Nhã Nam vui như mở cờ trong bụng.
Giờ phút này, sau khi nghe được những lời độc địa của Chu Nhã Nam.
Dĩ nhiên mọi người xung quanh không ngốc, họ lờ mờ đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong mắt họ.
Chu Nhã Nam trông tự tin như vậy, chắc hẳn đã nắm chắc trăm phần trăm rồi, nói cách khác, Lâm Thiệu Huy nhất định sẽ thua.
Nghĩ đến đây…
Rất nhiều thanh niên tuổi trẻ tài cao của thành phố Nam Giang nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ vô cùng thương hại và đáng tiếc.
Đặc biệt là nhóm người Bạch Chí Phàm.
Giờ đây, trái tim họ đang đập một cách điên dại, chỉ hận không thể lập tức tận mắt chứng kiến cảnh chiếc nhẫn kim cương được tìm ra từ chỗ Bạch Tố Y và cảnh Lâm Thiệu Huy bị trừng phạt thật thê thảm.
“Lâm... Lâm Thiệu Huy!” Bấy giờ, Bạch Tố Y cũng căng thẳng hẳn lên.
Mặc dù cô tin chắc mình không lấy chiếc nhẫn kim cương nhưng nếu Chu Nhã Nam cố ý hãm hại vậy không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao.
Tuy vậy điều khiến tất cả người ở đây bất ngờ là…
Hình như Lâm Thiệu Huy không nhận ra có nguy hiểm đang rình rập, anh vuốt mái tóc của Bạch Tố Y rồi sau đó nhìn sang Chu Nhã Nam, lạnh lùng nói:
“Nếu cô đã tự tin đến thế vậy cô nói thử xem, chiếc nhẫn ở đâu trên người vợ tôi?”
“Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Chu Nhã Nam cười lạnh rồi sau đó quan sát Bạch Tố Y, thế mới tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm vào túi phải của Bạch Tố Y, nói:
“Khi nãy tôi thoáng trông thấy vợ anh len lén bỏ chiếc nhẫn kim cương của tôi vào túi áo phải!”
“Có ngon thì bây giờ móc túi bên phải ra để cho mọi người xem thử đi!”
Túi áo bên phải!
Chu Nhã Nam trông cực kỳ tự tin.
Nghe vậy, mọi người lại đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào túi của Bạch Tố Y.