“Bà xã, em lộn túi ra cho bọn họ xem thử đi!” Lâm Thiệu Huy khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.
Nghe vậy.
Bạch Tố Y hơi chần chừ, cô chỉ sợ trong túi của mình thật sự có nhẫn của Chu Nhã Nam, đến lúc đó dù cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy nổi mà còn liên lụy đến Lâm Thiệu Huy nữa.
“Không sao đâu! Yên tâm đi em!”
Lâm Thiệu Huy mỉm cười.
Dường như nụ cười của anh có ma thuật thần kỳ khiến tất cả những lo sợ của Bạch Tố Y nhanh chóng biến mất không còn một mảnh.
Cô đành nhắm mắt móc túi áo phải của mình ra.
Hồi hộp!
Giờ phút này, mọi người xung quanh đều cực kỳ hồi hộp.
Thế nhưng, sau khi Bạch Tố Y kéo túi của mình ra.
Một thứ gì nho nhỏ đột nhiên rớt khỏi túi cô rồi rơi xuống đất.
Leng keng leng keng!
Thứ đó có hình tròn, chỉ to bằng ngón tay cái.
Khi mọi người nhìn thấy nó rơi xuống thì đều nghĩ đấy chắc là chiếc nhẫn kia.
Toang rồi!
Trái tim của mọi người chợt nhảy nhanh một nhịp, họ biết Lâm Thiệu Huy thua trắng rồi.
Còn Chu Nhã Nam và Lãnh Bất Phàm càng cười tươi rói.
“Ha ha ha... Bạch Tố Y, tôi đã sớm nói chiếc nhẫn của tôi bị cô trộm mà! Cô sắp chết đến nơi mà còn ngoan cố, không chịu... Hả?”
Giọng nói của Chu Nhã Nam đầy kích động và châm chọc.
Nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì đột nhiên im bặt.
Cô ta cứng đờ nhìn chằm chằm vào cái thứ to bằng ngón tay cái đang lăn long lóc dưới đất mà không dám tin vào đôi mắt mình.
Đâu chỉ cô ta!
Khi nhìn thấy món đồ dưới đất kia thì nụ cười khoái trá của Lãnh Bất Phàm và Bạch Chí Phàm bỗng nhiên bị khựng lại.
Keng...
Thứ trong túi Bạch Tố Y giờ đã hoàn toàn nằm yên trên mặt đất.
Hình tròn!
To bằng ngón tay cái!
Nhưng nó không phải là chiếc nhẫn, mà là một... đồng tiền xu!
“Không... Không thể nào!” Hiện giờ, đầu óc Chu Nhã Nam hoàn toàn trống rỗng.
Đồng tử của cô ta suýt nữa đã rớt ra ngoài.
Sao có thể là tiền xu chứ?
Rõ là cô ta đã bỏ chiếc nhẫn ruby kim cương vào túi phải của Bạch Tố Y mà, sao lại biến thành tiền xu được, ôi mẹ nó đừng đùa nhau vậy chứ?
Gần đó!
Gương mặt của Lãnh Bất Phàm cũng tái xanh tái xám.
Anh ta quay đầu hằn học trừng mắt nhìn Chu Nhã Nam, tức giận nói:
“Cô mau nói cho tôi biết thế này là thế nào?”
Giọng điệu của Lãnh Bất Phàm vô cùng lạnh lẽo khiến Chu Nhã Nam lập tức giật thót rồi rùng mình một cái. Cô ta bị dọa đến mức sắp tè ra quần rồi. . ngôn tình hoàn
“Không! Chắc chắn là cô ta đã bỏ vào túi khác rồi!”
“Bạch Tố Y, cô có giỏi thì lộn cả túi bên trái và tất cả túi trên người cô đi! Tôi không tin, chắc chắn chiếc nhẫn ruby kim cương đang ở chỗ cô, không thể nào lầm được!”
Giờ đây, Chu Nhã Nam như hóa điên la hét với Bạch Tố Y.
Nghe vậy.
Bạch Tố Y sa sầm mặt nhưng không phản đối mà lập tức lộn hết túi quần của mình ra.
Tuy nhiên!
Đều rỗng tuếch!
Hoàn toàn chẳng có chiếc nhẫn kim cương nào cả!
Phịch!
Mãi đến lúc Bạch Tố Y lộn hết tất cả túi ra, sau khi tin chắc không có chiếc nhẫn ruby kim cương nào thì Chu Nhã Nam mới đực mặt ra, cô ta như bị rút sạch hơi sức ngã ngồi xuống đất.
Cô ta bối rối...
Cô ta nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc là sao?
Rõ ràng tự tay cô ta bỏ vào nhưng bây giờ nó như đã bốc hơi vậy, điều này quả thật khiến Chu Nhã Nam phải hoài nghi cuộc đời rồi.
Thế nhưng, chuyện đến nước này vẫn chưa chấm dứt.
Câu nói tinh nghịch của Lâm Thiệu Huy lại vang lên:
“Bây giờ, vợ tôi đã chứng minh được cô ấy trong sạch. Tiếp theo đến lượt cô đấy!”
“Lộn túi của cô ra đi nào!”