“Đại tông sư họ Lãnh và đại tông sư họ Hạ đến rồi! Hai vị tông sư đó đã không xuất hiện ba năm rồi đấy, vậy mà bây giờ lại cùng nhau đến đây vì Huyết Tổ!”
“Hề hề, thật ra lần này họ đến là vì một tên to gan lớn mật nào đó ở thành phố Nam Giang này đã dám phế bỏ cháu trai của đại tông sư họ Lãnh và cháu gái của đại tông sư họ Hạ đấy.”
“Anh đang nói đến con rể của nhà họ Bạch à? Tôi cũng nghe nói rồi, thằng nhóc đó đúng là gan to bằng trời!”
"..."
Thấy Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn xuất hiện, những ông trùm của các nhà giàu có xung quanh lập tức bàn tán xôn xao, còn nhà họ Bạch thì lại vui vẻ chạy ra đón tiếp. Ông cụ nhà họ Bạch cúi người với Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn:
“Chào hai vị đại tông sư, tôi là Bạch Duy Hùng!”
Bạch Duy Hùng?
Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn nhìn ông cụ, khẽ nhướn mày, hiển nhiên là cả hai người đều chưa bao giờ nghe đến cái tên này.
Ông cụ nhà họ Bạch hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố nói tiếp:
“Lâm Thiệu Huy, tên đã khiến cháu trai và cháu gái của hai vị bị thương đã từng là con rể của nhà họ Bạch chúng tôi. Mặc dù bây giờ Lâm Thiệu Huy đã bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi nhưng với tư cách là chủ nhà họ Bạch, tôi vẫn muốn xin lỗi hai vị một câu.”
Nói xong, Bạch Duy Hùng và cha con Bạch Long Hải, Bạch Chí Phàm liền cúi thấp người xuống với hai người Lãnh Ngạo Thiên một lần nữa, vẻ mặt lộ rõ ý nịnh hót.
Nhưng sau khi nghe đến cái tên Lâm Thiệu Huy, sắc mặt Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn liền trầm xuống.
“Sao? Ông đến đây cầu xin cho thằng chó đấy à?”
Cảm giác áp bức lập tức tỏa ra từ hai vị đại tông sư. Mấy người nhà họ Bạch lập tức bị dọa sợ đến mức đái cả ra quần.
“Không, không không! Hai vị đại tông sư đừng hiểu nhầm!”
Bạch Duy Hùng mồ hôi đầm đìa, vội vàng xua tay giải thích: “Chúng tôi không đến xin xỏ gì cho thằng nhóc đó! Thật không dám giấu giếm gì hai người, thằng đó không chỉ đắc tội hai vị mà còn đắc tội cả nhà họ Bạch chúng tôi nữa. Lần này chúng tôi đến đây, là mong hai vị đại tông sư sau khi đánh xong trận hôm nay thì hãy phế cả thằng khốn đó luôn, coi như giúp nhà họ Bạch chúng tôi hả giận.”
Nghe ông cụ nói vậy xong, vẻ mặt Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn mới bình tĩnh trở lại.
“Hóa ra là vậy! Ông yên tâm đi, sau hôm nay thằng khốn đó sẽ phải trả cái giá rất đắt!”
“Đúng vậy, nó sẽ phải chịu lửa giận của hai lão già chúng tôi!”
Nói xong, Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn cũng chẳng buồn nhìn người nhà họ Bạch, cứ vậy chầm chậm đi vào nhà thi đấu trong sự bảo vệ của cả đám vệ sĩ.
Họ đi qua chỗ nào thì đều được những nhân vật lớn đứng gần đó chào hỏi một cách rất nhiệt hình.
Cực kỳ khí phách, cực kỳ vinh dự.
Sau khi nghe lời đảm bảo của hai vị đại tông sư xong, vẻ mặt người nhà họ Bạch cũng trở nên khoái chí hơn rất nhiều.
“Ông nội! Tốt quá rồi. Xem thằng nhãi Lâm Thiệu Huy đó chết chắc rồi!”
“Đúng đấy! Lâm Thiệu Huy chết thì chúng ta có thể bắt tay vào việc chiếm lấy tập đoàn Tập đoàn Bạch Lạc rồi! Đừng quên là Tập đoàn Bạch Lạc không chỉ có mỗi cao ốc Hải Thụy, mà còn là sản nghiệp của anh em nhà Thái Quốc Phú nữa!”
Cao ốc Hải Thụy! Sản nghiệp của anh em nhà Thái Quốc Phú.
Nghe thấy hai cụm từ hấp dẫn này, ông cụ họ Bạch vui đến mức run cả người.
Nhưng họ lại không hề phát hiện ra mọi hành động của gia đình mình đều đã bị Từ Minh Long và Bloody Rosie nhìn thấy.
Những người tai to mặt lớn của thành phố Nam Giang đều nhìn về phía người nhà họ Bạch với ánh mắt nhìn mấy tên đần.
“Không biết sau khi người nhà họ Bạch biết được anh Thiệu Huy chính là đại tông sư họ Lâm thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?”